古诗词

新岁竹枝词

王彦泓

道北宾筵夕夕张,也呼朋社一猖狂。dào běi bīn yán xī xī zhāng,yě hū péng shè yī chāng kuáng。
怪来罗列珍羞甚,人日曾扳水部郎。guài lái luó liè zhēn xiū shén,rén rì céng bān shuǐ bù láng。

王彦泓

明镇江府金坛人,字次回。以岁贡为松江府华亭县训导,卒于官。博学好古,喜作艳体小诗,格调似韩偓。词不多作,而善改昔人词,有加毫颊上之致。有《疑雨集》。 王彦泓的作品>>

猜您喜欢

述妇病怀

王彦泓

娇痴稚女最关情,新读毛诗一半生。jiāo chī zhì nǚ zuì guān qíng,xīn dú máo shī yī bàn shēng。
忍死看他成长去,喘丝亲训两三声。rěn sǐ kàn tā chéng zhǎng qù,chuǎn sī qīn xùn liǎng sān shēng。

述妇病怀

王彦泓

汤药亲尝子妇该,云泥悬绝事堪哀。tāng yào qīn cháng zi fù gāi,yún ní xuán jué shì kān āi。
自知病骨轻如草,莫望尚书嫁女来。zì zhī bìng gǔ qīng rú cǎo,mò wàng shàng shū jià nǚ lái。

述妇病怀

王彦泓

更无兄妹与差肩,辜负叩劳阿母怜。gèng wú xiōng mèi yǔ chà jiān,gū fù kòu láo ā mǔ lián。
嘱向薄情狂婿道,为加恭敬倍从前。zhǔ xiàng báo qíng kuáng xù dào,wèi jiā gōng jìng bèi cóng qián。

述妇病怀

王彦泓

谢绝妖巫罢祷祈,不将性命媚神祇。xiè jué yāo wū bà dǎo qí,bù jiāng xìng mìng mèi shén qí。
刻肌冤苦伤心痛,病者年来细得知。kè jī yuān kǔ shāng xīn tòng,bìng zhě nián lái xì dé zhī。

述妇病怀

王彦泓

前路无涯爱有涯,一心趋向妙莲花。qián lù wú yá ài yǒu yá,yī xīn qū xiàng miào lián huā。
眼前眷属休悲恋,九品同生也一家。yǎn qián juàn shǔ xiū bēi liàn,jiǔ pǐn tóng shēng yě yī jiā。

旦旦

王彦泓

一寸丹诚皎日同,薄情犹自认朦胧。yī cùn dān chéng jiǎo rì tóng,báo qíng yóu zì rèn méng lóng。
无由披膈教君见,想煞秦宫照胆铜。wú yóu pī gé jiào jūn jiàn,xiǎng shā qín gōng zhào dǎn tóng。

追忆

王彦泓

万叠伤心露浅颦,唇朱欲动更逡巡。wàn dié shāng xīn lù qiǎn pín,chún zhū yù dòng gèng qūn xún。
休论笑眼生花处,一段愁光眤煞人。xiū lùn xiào yǎn shēng huā chù,yī duàn chóu guāng nì shā rén。

拾天宝事

王彦泓

忍笑凝颦倚唾壶,笋香荑嫩捧芙蕖。rěn xiào níng pín yǐ tuò hú,sǔn xiāng tí nèn pěng fú qú。
樱桃树下鹦哥畔,一幅杨妃病齿图。yīng táo shù xià yīng gē pàn,yī fú yáng fēi bìng chǐ tú。

拾天宝事

王彦泓

蚕眠金字迹辉煌,盥手临池细炷香。cán mián jīn zì jì huī huáng,guàn shǒu lín chí xì zhù xiāng。
谁令女人偏好善,有情皇帝李三郎。shuí lìng nǚ rén piān hǎo shàn,yǒu qíng huáng dì lǐ sān láng。

代赠

王彦泓

绛树休嗟结子迟,惜花人更惜空枝。jiàng shù xiū jiē jié zi chí,xī huā rén gèng xī kōng zhī。
紫薇得到重来日,宛是深红未落时。zǐ wēi dé dào zhòng lái rì,wǎn shì shēn hóng wèi luò shí。

悲遣十三章

王彦泓

神伤不哭愧前贤,虚读南华十八篇。shén shāng bù kū kuì qián xián,xū dú nán huá shí bā piān。
曾有达人难达处,风刀将断喘丝悬。céng yǒu dá rén nán dá chù,fēng dāo jiāng duàn chuǎn sī xuán。

悲遣十三章

王彦泓

青瞳枯涩渐无光,犹自瞢腾觅阿娘。qīng tóng kū sè jiàn wú guāng,yóu zì méng téng mì ā niáng。
苦是舌根闲强后,模糊言句费猜详。kǔ shì shé gēn xián qiáng hòu,mó hú yán jù fèi cāi xiáng。

悲遣十三章

王彦泓

儿擎婢捧藉重裀,半转孱躯万苦辛。ér qíng bì pěng jí zhòng yīn,bàn zhuǎn càn qū wàn kǔ xīn。
若使有灵还负痛,泉途扶侍托何人。ruò shǐ yǒu líng hái fù tòng,quán tú fú shì tuō hé rén。

悲遣十三章

王彦泓

寻常痛楚苦呻吟,户外遥闻便刺心。xún cháng tòng chǔ kǔ shēn yín,hù wài yáo wén biàn cì xīn。
今日进房都寂寂,不堪仍向旧床寻。jīn rì jìn fáng dōu jì jì,bù kān réng xiàng jiù chuáng xún。

悲遣十三章

王彦泓

尸堂揭白写形模,几遍端相未是他。shī táng jiē bái xiě xíng mó,jǐ biàn duān xiāng wèi shì tā。
欲倩画工追笑靥,可堪连岁泣时多。yù qiàn huà gōng zhuī xiào yè,kě kān lián suì qì shí duō。