古诗词

杂题上元竹枝词

王彦泓

白縠单衫绝点埃,经年皎洁似初裁。bái hú dān shān jué diǎn āi,jīng nián jiǎo jié shì chū cái。
何须更取园蔬识,偶趁同袍一摘来。hé xū gèng qǔ yuán shū shí,ǒu chèn tóng páo yī zhāi lái。

王彦泓

明镇江府金坛人,字次回。以岁贡为松江府华亭县训导,卒于官。博学好古,喜作艳体小诗,格调似韩偓。词不多作,而善改昔人词,有加毫颊上之致。有《疑雨集》。 王彦泓的作品>>

猜您喜欢

灯夕悼感

王彦泓

遗男婚娶最关怀,垂死叮咛尚百回。yí nán hūn qǔ zuì guān huái,chuí sǐ dīng níng shàng bǎi huí。
今夜香烟灯影裹,可知新妇点茶来。jīn yè xiāng yān dēng yǐng guǒ,kě zhī xīn fù diǎn chá lái。

灯夕悼感

王彦泓

浓熏小像炷牙香,步月邻娃过影堂。nóng xūn xiǎo xiàng zhù yá xiāng,bù yuè lín wá guò yǐng táng。
曾执绣缄称弟子,独揩清泪两三行。céng zhí xiù jiān chēng dì zi,dú kāi qīng lèi liǎng sān xíng。

灯夕悼感

王彦泓

云母灯球施佛前,前春买得映床悬。yún mǔ dēng qiú shī fú qián,qián chūn mǎi dé yìng chuáng xuán。
羸姿侧卧搴帏赏,无分仍看第二年。léi zī cè wò qiān wéi shǎng,wú fēn réng kàn dì èr nián。

白山茶插髻甚可观因书二绝

王彦泓

玉茗先生迥出尘,语言无处不清新。yù míng xiān shēng jiǒng chū chén,yǔ yán wú chù bù qīng xīn。
琼花风度钗头见,更觉堂名绝可人。qióng huā fēng dù chāi tóu jiàn,gèng jué táng míng jué kě rén。

白山茶插髻甚可观因书二绝

王彦泓

第一人簪第一花,风吹花叶雾鬟斜。dì yī rén zān dì yī huā,fēng chuī huā yè wù huán xié。
看来姿韵超天下,当得临川丽句夸。kàn lái zī yùn chāo tiān xià,dāng dé lín chuān lì jù kuā。

偶成

王彦泓

晚晴相唤浣罗衣,惆怅春波没石矶。wǎn qíng xiāng huàn huàn luó yī,chóu chàng chūn bō méi shí jī。
忽觉风吹歌笑近,南邻游女画船归。hū jué fēng chuī gē xiào jìn,nán lín yóu nǚ huà chuán guī。

湘灵

王彦泓

戏仿曹娥把笔初,描花手法未生疏。xì fǎng cáo é bǎ bǐ chū,miáo huā shǒu fǎ wèi shēng shū。
沉吟欲作鸳央字,羞被郎窥不肯书。chén yín yù zuò yuān yāng zì,xiū bèi láng kuī bù kěn shū。

湘灵

王彦泓

玉指新传小忽雷,凌晨已按两三回。yù zhǐ xīn chuán xiǎo hū léi,líng chén yǐ àn liǎng sān huí。
明知阿母娇怜甚,频唤梳头不肯来。míng zhī ā mǔ jiāo lián shén,pín huàn shū tóu bù kěn lái。

湘灵

王彦泓

妆成浴手卸金彄,女伴孜孜看不休。zhuāng chéng yù shǒu xiè jīn kōu,nǚ bàn zī zī kàn bù xiū。
一样绣针花剪手,怪他偏自会梳头。yī yàng xiù zhēn huā jiǎn shǒu,guài tā piān zì huì shū tóu。

湘灵

王彦泓

看镜徘徊影自怜,关心消息在今年。kàn jìng pái huái yǐng zì lián,guān xīn xiāo xī zài jīn nián。
风情领略非容易,天付儿身若个边。fēng qíng lǐng lüè fēi róng yì,tiān fù ér shēn ruò gè biān。

湘灵

王彦泓

新春初唱想夫怜,记拍亲钞在粉笺。xīn chūn chū chàng xiǎng fū lián,jì pāi qīn chāo zài fěn jiān。
难字幼年曾读过,班姬书内第三篇。nán zì yòu nián céng dú guò,bān jī shū nèi dì sān piān。

岁暮客怀

王彦泓

无父无妻百病身,孤舟风雨阻铜墩。wú fù wú qī bǎi bìng shēn,gū zhōu fēng yǔ zǔ tóng dūn。
残冬欲尽归犹懒,料是无人望倚门。cán dōng yù jǐn guī yóu lǎn,liào shì wú rén wàng yǐ mén。

无题

王彦泓

饮兴阑珊月影移,侍儿出去罢矜持。yǐn xīng lán shān yuè yǐng yí,shì ér chū qù bà jīn chí。
灯前侧立魂难定,细唾柔嘶慢视时。dēng qián cè lì hún nán dìng,xì tuò róu sī màn shì shí。

不寐

王彦泓

恶抱千端集夜深,同眠人已睡沉沉。è bào qiān duān jí yè shēn,tóng mián rén yǐ shuì chén chén。
梦中惊问腮边冷,却是愁人泪湿衾。mèng zhōng jīng wèn sāi biān lěng,què shì chóu rén lèi shī qīn。

梦后闻雨

王彦泓

枕畔花香半解酲,愔愔小雨洒帘旌。zhěn pàn huā xiāng bàn jiě chéng,yīn yīn xiǎo yǔ sǎ lián jīng。
自疑身在罗敷院,卧近春蚕啮叶声。zì yí shēn zài luó fū yuàn,wò jìn chūn cán niè yè shēng。