古诗词

洞仙歌·江都恨

夏完淳

珠帘乍卷。zhū lián zhà juǎn。
漏春光一半。lòu chūn guāng yī bàn。
廿四桥烟花恨满。niàn sì qiáo yān huā hèn mǎn。
久伤故国,鸿雁来稀,吴江畔。jiǔ shāng gù guó,hóng yàn lái xī,wú jiāng pàn。
古艳阳琼花观。gǔ yàn yáng qióng huā guān。
望隋堤一抹,杨柳依依,明月迢迢隔河汉。wàng suí dī yī mǒ,yáng liǔ yī yī,míng yuè tiáo tiáo gé hé hàn。
露满玉衣秋,夜漏沉沉,催刀尺,伤心肠断。lù mǎn yù yī qiū,yè lòu chén chén,cuī dāo chǐ,shāng xīn cháng duàn。
泪滴金壶红粉怨。lèi dī jīn hú hóng fěn yuàn。
偶一梦,到南朝,乱敲银蒜。ǒu yī mèng,dào nán cháo,luàn qiāo yín suàn。
夏完淳

夏完淳

夏完淳(1631~1647)原名复,字存古,号小隐、灵首(一作灵胥),乳名端哥,汉族,明松江府华亭县(现上海市松江)人,明末著名诗人,少年抗清英雄,民族英雄。夏允彝子。七岁能诗文。十四岁从父及陈子龙参加抗清活动。鲁王监国授中书舍人。事败被捕下狱,赋绝命诗,遗母与妻,临刑神色不变。著有《南冠草》、《续幸存录》等。 夏完淳的作品>>

猜您喜欢

吴江野哭

夏完淳

江南三月莺花娇,东风系缆垂虹桥。jiāng nán sān yuè yīng huā jiāo,dōng fēng xì lǎn chuí hóng qiáo。
美人意气埋尘雾,门前枯柳风萧萧。měi rén yì qì mái chén wù,mén qián kū liǔ fēng xiāo xiāo。
有客扁舟泪成血,三千珠履音尘绝。yǒu kè biǎn zhōu lèi chéng xuè,sān qiān zhū lǚ yīn chén jué。
晓气平连震泽云,春风吹落吴江月。xiǎo qì píng lián zhèn zé yún,chūn fēng chuī luò wú jiāng yuè。
平陵一曲声杳然,灵旗惨淡归荒烟。píng líng yī qū shēng yǎo rán,líng qí cǎn dàn guī huāng yān。
茫茫沧海填精卫,寂寂空山哭杜鹃。máng máng cāng hǎi tián jīng wèi,jì jì kōng shān kū dù juān。
梦中细语曾闻得,苍黄不辨公颜色。mèng zhōng xì yǔ céng wén dé,cāng huáng bù biàn gōng yán sè。
江上非无吊屈人,座中犹是悲田客。jiāng shàng fēi wú diào qū rén,zuò zhōng yóu shì bēi tián kè。
感激当年授命时,哭公清夜畏人知。gǎn jī dāng nián shòu mìng shí,kū gōng qīng yè wèi rén zhī。
空闻蔡琰犹堪赎,便作侯芭不敢辞。kōng wén cài yǎn yóu kān shú,biàn zuò hóu bā bù gǎn cí。
相将洒泪衔黄土,筑公虚冢青松路。xiāng jiāng sǎ lèi xián huáng tǔ,zhù gōng xū zhǒng qīng sōng lù。
年年同祭伍胥祠,人人不上要离墓。nián nián tóng jì wǔ xū cí,rén rén bù shàng yào lí mù。
6112345