古诗词

南乡子·送人之京

李昌祺

北上别家山。běi shàng bié jiā shān。
韦布趋朝识圣颜。wéi bù qū cháo shí shèng yán。
水路七千端的远,艰难。shuǐ lù qī qiān duān de yuǎn,jiān nán。
了却公家事早还。le què gōng jiā shì zǎo hái。
暑退夏初残。shǔ tuì xià chū cán。
拜别红云虎豹关。bài bié hóng yún hǔ bào guān。
归日正逢粳稻熟,加餐。guī rì zhèng féng jīng dào shú,jiā cān。
受用乡园暮景闲。shòu yòng xiāng yuán mù jǐng xián。
李昌祺

李昌祺

李昌祺(1376~1452)明代小说家。名祯,字昌祺、一字维卿,以字行世,号侨庵、白衣山人、运甓居士,庐陵(今江西吉安)人。永乐二年进士,官至广西布政使,为官清厉刚正,救灾恤贫,官声甚好。且才华富赡,学识渊博,诗集有《运甓漫稿》,又仿瞿佑《剪灯新话》作《剪灯余话》。 李昌祺的作品>>

猜您喜欢

林亭远眺卷

李昌祺

双亲久沦逝,遗榇空山藏。shuāng qīn jiǔ lún shì,yí chèn kōng shān cáng。
岁月谅已远,抚昔增感伤。suì yuè liàng yǐ yuǎn,fǔ xī zēng gǎn shāng。
仪刑渺何之,想像空彷徨。yí xíng miǎo hé zhī,xiǎng xiàng kōng páng huáng。
悠悠人子心,沈痛何时忘。yōu yōu rén zi xīn,shěn tòng hé shí wàng。
虚亭纵遥览,竹树森微茫。xū tíng zòng yáo lǎn,zhú shù sēn wēi máng。
轻云敛还舒,列岫纷低昂。qīng yún liǎn hái shū,liè xiù fēn dī áng。
岩松布清阴,溪艇浮沧浪。yán sōng bù qīng yīn,xī tǐng fú cāng làng。
骋望极遐旷,白首在异乡。chěng wàng jí xiá kuàng,bái shǒu zài yì xiāng。
邈兹九京隔,慨叹徒深长。miǎo zī jiǔ jīng gé,kǎi tàn tú shēn zhǎng。
行行更回顾,泪下沾衣裳。xíng xíng gèng huí gù,lèi xià zhān yī shang。

老大心易感鞠育恩难酬顾瞻青青山高冢山西头憩兹灌木阴盻睐驰双眸含悲睇天末若见坟与丘茅亭依水石屡至成淹留萧萧风树枝欲静不自由哀哀乌鸟情缠绵终靡休焉用徒耳为显扬慎所修移忠古攸贵往哲有令猷

李昌祺

先垄违别久,蔓草迷荒墟。xiān lǒng wéi bié jiǔ,màn cǎo mí huāng xū。
岂不念洒扫,道路频驰驱。qǐ bù niàn sǎ sǎo,dào lù pín chí qū。
独悬一寸心,怵惕霜露馀。dú xuán yī cùn xīn,chù tì shuāng lù yú。
王门固可乐,窈窕曳长裾。wáng mén gù kě lè,yǎo tiǎo yè zhǎng jū。
旨甘亦云足,弗逮将何如。zhǐ gān yì yún zú,fú dǎi jiāng hé rú。
孤怀倍恻怆,引睇西城隅。gū huái bèi cè chuàng,yǐn dì xī chéng yú。
洪涛曷能度,叠嶂谅难逾。hóng tāo hé néng dù,dié zhàng liàng nán yú。
归飞乏羽翼,注目空踟躇。guī fēi fá yǔ yì,zhù mù kōng chí chú。
中和盖代英,玉质神仙癯。zhōng hé gài dài yīng,yù zhì shén xiān qú。
诗画两精妙,风韵天然殊。shī huà liǎng jīng miào,fēng yùn tiān rán shū。
熙春富词藻,字字皆璠玙。xī chūn fù cí zǎo,zì zì jiē fán yú。
允为世三绝,勖尔当珍储。yǔn wèi shì sān jué,xù ěr dāng zhēn chǔ。

重庆堂为钱仪宾赋

李昌祺

客行大梁道,华屋枕道傍。kè xíng dà liáng dào,huá wū zhěn dào bàng。
借问谁所止,阀阅何炜煌。jiè wèn shuí suǒ zhǐ,fá yuè hé wěi huáng。
居人笑答言,此谓重庆堂。jū rén xiào dá yán,cǐ wèi zhòng qìng táng。
就中两遗婺,同志如雪霜。jiù zhōng liǎng yí wù,tóng zhì rú xuě shuāng。
贤孙英俊姿,遴选宾天潢。xián sūn yīng jùn zī,lín xuǎn bīn tiān huáng。
膳调三鼎珍,乐奏丝与簧。shàn diào sān dǐng zhēn,lè zòu sī yǔ huáng。
笄珈俨成列,冠佩肃分行。jī jiā yǎn chéng liè,guān pèi sù fēn xíng。
趍跄二亲侧,次第进杯觞。chí qiāng èr qīn cè,cì dì jìn bēi shāng。
百务弗相干,暮齿弥康强。bǎi wù fú xiāng gàn,mù chǐ mí kāng qiáng。
家和福乃臻,四序来祯祥。jiā hé fú nǎi zhēn,sì xù lái zhēn xiáng。
玩匪宜男花,心怡自忧忘。wán fěi yí nán huā,xīn yí zì yōu wàng。
姑耆妇仍寿,钧享百岁长。gū qí fù réng shòu,jūn xiǎng bǎi suì zhǎng。
客闻遽前拜,重是双贞良。kè wén jù qián bài,zhòng shì shuāng zhēn liáng。
岂徒垂阃则,庶以敦纲常。qǐ tú chuí kǔn zé,shù yǐ dūn gāng cháng。

送杨郎中催马草还京

李昌祺

大梁据中土,自昔风气旺。dà liáng jù zhōng tǔ,zì xī fēng qì wàng。
北邙殊蜿蜒,太室极雄壮。běi máng shū wān yán,tài shì jí xióng zhuàng。
黄河贯其间,浩浩恣奔放。huáng hé guàn qí jiān,hào hào zì bēn fàng。
四野开平衍,桑柘绿相乡。sì yě kāi píng yǎn,sāng zhè lǜ xiāng xiāng。
丁男事耕耨,姑妇治丝纩。dīng nán shì gēng nòu,gū fù zhì sī kuàng。
菽麦盈仓庾,醑醴溢盆盎。shū mài yíng cāng yǔ,xǔ lǐ yì pén àng。
近岁颇凶屯,旱暵觖农望。jìn suì pǒ xiōng tún,hàn hàn jué nóng wàng。
念兹饥馁馀,十室九鳏旷。niàn zī jī něi yú,shí shì jiǔ guān kuàng。
长贫负租税,远役困夫匠。zhǎng pín fù zū shuì,yuǎn yì kùn fū jiàng。
督刍实赖公,区画咸适当。dū chú shí lài gōng,qū huà xián shì dāng。
深体尧舜心,推仁悯凋丧。shēn tǐ yáo shùn xīn,tuī rén mǐn diāo sàng。
叱咤尚弗忍,矧肯施鞭杖。chì zhà shàng fú rěn,shěn kěn shī biān zhàng。
愧余谫劣才,旬宣乏善状。kuì yú jiǎn liè cái,xún xuān fá shàn zhuàng。
竭力奉宽条,庶减疲癃恙。jié lì fèng kuān tiáo,shù jiǎn pí lóng yàng。
赠别陈民艰,冀君彻卿相。zèng bié chén mín jiān,jì jūn chè qīng xiāng。

阙题

李昌祺

先生笃行士,小隐南麓边。xiān shēng dǔ xíng shì,xiǎo yǐn nán lù biān。
芥视功与名,遗弃如浮烟。jiè shì gōng yǔ míng,yí qì rú fú yān。
造门非俗流,问字皆英贤。zào mén fēi sú liú,wèn zì jiē yīng xián。
室空长物无,匡床但青毡。shì kōng zhǎng wù wú,kuāng chuáng dàn qīng zhān。
世受静春学,潜心最精专。shì shòu jìng chūn xué,qián xīn zuì jīng zhuān。
所以绝外慕,昕夕劳钻研。suǒ yǐ jué wài mù,xīn xī láo zuān yán。
斯文诚在兹,乐矣卒岁年。sī wén chéng zài zī,lè yǐ zú suì nián。
海宇忽鼎沸,群氓弄戈鋋。hǎi yǔ hū dǐng fèi,qún máng nòng gē chán。
渠魁何狂愚,驰书敢相延。qú kuí hé kuáng yú,chí shū gǎn xiāng yán。
奋袂拂然起,仰首呼青天。fèn mèi fú rán qǐ,yǎng shǒu hū qīng tiān。
谁为夺我志,清白世所传。shuí wèi duó wǒ zhì,qīng bái shì suǒ chuán。
洒然携琴剑,乐道鉴鱼鸢。sǎ rán xié qín jiàn,lè dào jiàn yú yuān。
从此勿相逼,清风激寒泉。cóng cǐ wù xiāng bī,qīng fēng jī hán quán。
当此丧乱际,三纲赖公全。dāng cǐ sàng luàn jì,sān gāng lài gōng quán。
磊落贞松姿,霜雪愈挺然。lěi luò zhēn sōng zī,shuāng xuě yù tǐng rán。
九京不可作,星日芳名悬。jiǔ jīng bù kě zuò,xīng rì fāng míng xuán。
因诗寄深衷,叹息颓阳前。yīn shī jì shēn zhōng,tàn xī tuí yáng qián。

题方方壶枯木竹石图

李昌祺

空山百尺树,质性何贞坚。kōng shān bǎi chǐ shù,zhì xìng hé zhēn jiān。
夭矫修篁侧,寂寞磐石边。yāo jiǎo xiū huáng cè,jì mò pán shí biān。
亭亭任重姿,屹立思擎天。tíng tíng rèn zhòng zī,yì lì sī qíng tiān。
造化偶遗弃,值彼蓬莱仙。zào huà ǒu yí qì,zhí bǐ péng lái xiān。
写之若怜才,峥嵘老龙骞。xiě zhī ruò lián cái,zhēng róng lǎo lóng qiān。
朔风振群木,节操欣独全。shuò fēng zhèn qún mù,jié cāo xīn dú quán。
寄言玩物者,毋贵春花妍。jì yán wán wù zhě,wú guì chūn huā yán。

拟古十四首

李昌祺

玄穹惟湛寂,元气斗斡旋。xuán qióng wéi zhàn jì,yuán qì dòu wò xuán。
时序相禅续,阴阳无忒愆。shí xù xiāng chán xù,yīn yáng wú tè qiān。
乾纲后攸则,庶政相斯专。qián gāng hòu yōu zé,shù zhèng xiāng sī zhuān。
明良职其职,四海自熙然。míng liáng zhí qí zhí,sì hǎi zì xī rán。

拟古十四首

李昌祺

吾观日与月,乃是阴阳精。wú guān rì yǔ yuè,nǎi shì yīn yáng jīng。
彼升此攸降,循环有常经。bǐ shēng cǐ yōu jiàng,xún huán yǒu cháng jīng。
万方仰临照,元良则其明。wàn fāng yǎng lín zhào,yuán liáng zé qí míng。
离躔遂晦蚀,惟辟修德刑。lí chán suì huì shí,wéi pì xiū dé xíng。
玄象虽缅邈,人当思戒惩。xuán xiàng suī miǎn miǎo,rén dāng sī jiè chéng。

拟古十四首

李昌祺

园绮遗世贤,逍遥商颜巅。yuán qǐ yí shì xián,xiāo yáo shāng yán diān。
安汉笑谈顷,视之何易然。ān hàn xiào tán qǐng,shì zhī hé yì rán。
拂袖谢隆准,采芝茹芳鲜。fú xiù xiè lóng zhǔn,cǎi zhī rú fāng xiān。
今复有斯士,吾将为执鞭。jīn fù yǒu sī shì,wú jiāng wèi zhí biān。

拟古十四首

李昌祺

黔娄贫贱士,怀道栖衡门。qián lóu pín jiàn shì,huái dào qī héng mén。
布被斜可殓,曾西徒失言。bù bèi xié kě liàn,céng xī tú shī yán。
终焉谥康子,万古播清芬。zhōng yān shì kāng zi,wàn gǔ bō qīng fēn。
云胡有千驷,殁世寂无闻。yún hú yǒu qiān sì,mò shì jì wú wén。

拟古十四首

李昌祺

吾观古颜孟,生民之先觉。wú guān gǔ yán mèng,shēng mín zhī xiān jué。
已克礼斯复,陋巷亦云乐。yǐ kè lǐ sī fù,lòu xiàng yì yún lè。
气由养而充,浩然塞寥廓。qì yóu yǎng ér chōng,hào rán sāi liáo kuò。
其殁馀千年,载籍犹昭灼。qí mò yú qiān nián,zài jí yóu zhāo zhuó。
天爵良可珍,箪瓢未为恶。tiān jué liáng kě zhēn,dān piáo wèi wèi è。

拟古十四首

李昌祺

方寸湛明鉴,贤愚罔弗然。fāng cùn zhàn míng jiàn,xián yú wǎng fú rán。
浸淫汨私欲,沈溺陷危颠。jìn yín mì sī yù,shěn nì xiàn wēi diān。
善性宁终昧,清光应暂捐。shàn xìng níng zhōng mèi,qīng guāng yīng zàn juān。
勉旃力磨治,皎洁当如前。miǎn zhān lì mó zhì,jiǎo jié dāng rú qián。

拟古十四首

李昌祺

芙蕖开清池,花叶相掩映。fú qú kāi qīng chí,huā yè xiāng yǎn yìng。
粲然薰风中,容色自娟静。càn rán xūn fēng zhōng,róng sè zì juān jìng。
莹同淑女姿,直类君子性。yíng tóng shū nǚ zī,zhí lèi jūn zi xìng。
岂不念春华,荣悴分攸定。qǐ bù niàn chūn huá,róng cuì fēn yōu dìng。
奈何徒征驰,竟日事奔竞。nài hé tú zhēng chí,jìng rì shì bēn jìng。

拟古十四首

李昌祺

蹁跹一黄鹤,飞止弱水宫。pián xiān yī huáng hè,fēi zhǐ ruò shuǐ gōng。
青鸟戴胜使,侧目不相容。qīng niǎo dài shèng shǐ,cè mù bù xiāng róng。
遂遗瑶池迹,远寄沧海踪。suì yí yáo chí jì,yuǎn jì cāng hǎi zōng。
无心随鸿鹄,任尔摩层穹。wú xīn suí hóng gǔ,rèn ěr mó céng qióng。

拟古十四首

李昌祺

闻昔有逸民,风标何峻拔。wén xī yǒu yì mín,fēng biāo hé jùn bá。
超然凌云霓,遐视九垓狭。chāo rán líng yún ní,xiá shì jiǔ gāi xiá。
迹虽戾中道,心则忘穷达。jì suī lì zhōng dào,xīn zé wàng qióng dá。
其人谅可希,前进脂吾牵。qí rén liàng kě xī,qián jìn zhī wú qiān。