古诗词

用前人示诸儿韵

陈著

世事纷游尘,薄俗嚣斗鹑。shì shì fēn yóu chén,báo sú xiāo dòu chún。
手足谁鲁卫,肝胆多越秦。shǒu zú shuí lǔ wèi,gān dǎn duō yuè qín。
独君先君子,父事吾先人。dú jūn xiān jūn zi,fù shì wú xiān rén。
我得从之游,义与同胞钧。wǒ dé cóng zhī yóu,yì yǔ tóng bāo jūn。
上而下四方,相依为齿唇。shàng ér xià sì fāng,xiāng yī wèi chǐ chún。
闲尝道病殆,饮食药饵亲。xián cháng dào bìng dài,yǐn shí yào ěr qīn。
卓卓乎古道,难言但书绅。zhuó zhuó hū gǔ dào,nán yán dàn shū shēn。
今及其子交,知爱迈等伦。jīn jí qí zi jiāo,zhī ài mài děng lún。
不曰淡无味,如嗜千里莼。bù yuē dàn wú wèi,rú shì qiān lǐ chún。
其子又其孙,秀异良可珍。qí zi yòu qí sūn,xiù yì liáng kě zhēn。
架有万牙签,膝间又循循。jià yǒu wàn yá qiān,xī jiān yòu xún xún。
功名特土苴,学术要深淳。gōng míng tè tǔ jū,xué shù yào shēn chún。
工夫入细处,力行自忱恂。gōng fū rù xì chù,lì xíng zì chén xún。
推而致广大,直扶天地垠。tuī ér zhì guǎng dà,zhí fú tiān dì yín。
书积非易□,难欺是苍旻。shū jī fēi yì,nán qī shì cāng mín。
不观冬闭固,发为青阳春。bù guān dōng bì gù,fā wèi qīng yáng chūn。
因知栽者培,根本前人身。yīn zhī zāi zhě péi,gēn běn qián rén shēn。
万事风絮尽,盛德修唯湮。wàn shì fēng xù jǐn,shèng dé xiū wéi yān。
契稠无浪语,感旧还酸辛。qì chóu wú làng yǔ,gǎn jiù hái suān xīn。
吾年七十近,不入时材抡。wú nián qī shí jìn,bù rù shí cái lūn。
眼昏惟内顾,遑知世妆新。yǎn hūn wéi nèi gù,huáng zhī shì zhuāng xīn。
耳聋谢外闻,免饮聒者醇。ěr lóng xiè wài wén,miǎn yǐn guā zhě chún。
溪曲五亩园,安受闭户贫。xī qū wǔ mǔ yuán,ān shòu bì hù pín。
蔬畦野草径,月夕清风晨。shū qí yě cǎo jìng,yuè xī qīng fēng chén。
杖履携诸儿,俯仰时一巡。zhàng lǚ xié zhū ér,fǔ yǎng shí yī xún。
残息尚可延,何幸里有仁。cán xī shàng kě yán,hé xìng lǐ yǒu rén。
岂无泰交期,得舆展转神。qǐ wú tài jiāo qī,dé yú zhǎn zhuǎn shén。
远业归后主,我得为天民。yuǎn yè guī hòu zhǔ,wǒ dé wèi tiān mín。
陈著

陈著

(一二一四~一二九七),字谦之,一字子微,号本堂,晚年号嵩溪遗耄,鄞县(今浙江宁波)人,寄籍奉化。理宗宝祐四年(一二五六)进士,调监饶州商税。景定元年(一二六○),为白鹭书院山长,知安福县。 陈著的作品>>

猜您喜欢

元宵薇山内弟

陈著

一炉榾柮一镫寒,樽酒留连到夜阑。yī lú gǔ duò yī dèng hán,zūn jiǔ liú lián dào yè lán。
惟有冥心伤世变,谁开醉眼看狂澜。wéi yǒu míng xīn shāng shì biàn,shuí kāi zuì yǎn kàn kuáng lán。

与西寺月石桥二首

陈著

脊梁硬竖支撑佛,心地平铺济渡人。jí liáng yìng shù zhī chēng fú,xīn dì píng pù jì dù rén。
不比天台无用物,只将奇险诳愚民。bù bǐ tiān tái wú yòng wù,zhǐ jiāng qí xiǎn kuáng yú mín。

与西寺月石桥二首

陈著

相逢相约到云闲,欲往从人却又还。xiāng féng xiāng yuē dào yún xián,yù wǎng cóng rén què yòu hái。
留取有馀无尽意,眼中处处见西山。liú qǔ yǒu yú wú jǐn yì,yǎn zhōng chù chù jiàn xī shān。

上乘方丈

陈著

石边流水竹边松,中有十年前好风。shí biān liú shuǐ zhú biān sōng,zhōng yǒu shí nián qián hǎo fēng。
悠然自得忽自笑,今日何日此山中。yōu rán zì dé hū zì xiào,jīn rì hé rì cǐ shān zhōng。

宜晚小酌二首

陈著

天理人伦古到今,一门三世弟兄心。tiān lǐ rén lún gǔ dào jīn,yī mén sān shì dì xiōng xīn。
紫荆树树花如锦,方信春风无浅深。zǐ jīng shù shù huā rú jǐn,fāng xìn chūn fēng wú qiǎn shēn。

宜晚小酌二首

陈著

浊酒三杯三代醇,中闲滋味是人伦。zhuó jiǔ sān bēi sān dài chún,zhōng xián zī wèi shì rén lún。
世人毫末成胡越,要看家风我姓陈。shì rén háo mò chéng hú yuè,yào kàn jiā fēng wǒ xìng chén。

坐凝光亭看麦

陈著

十日前来翠满腔,重来二麦已摇黄。shí rì qián lái cuì mǎn qiāng,zhòng lái èr mài yǐ yáo huáng。
春风亦自知艰食,日夜吹嘘早熟香。chūn fēng yì zì zhī jiān shí,rì yè chuī xū zǎo shú xiāng。

偶成梅山园有酌

陈著

易来难去家半里,似有还无雨数丝。yì lái nán qù jiā bàn lǐ,shì yǒu hái wú yǔ shù sī。
烂醉池边野花下,黄昏犹有未成诗。làn zuì chí biān yě huā xià,huáng hūn yóu yǒu wèi chéng shī。

留稼山

陈著

山蕨如拳未有筋,溪鱼子腹不生鳞。shān jué rú quán wèi yǒu jīn,xī yú zi fù bù shēng lín。
明朝二味三杯酒,此意良真莫语人。míng cháo èr wèi sān bēi jiǔ,cǐ yì liáng zhēn mò yǔ rén。

龄叟得稼山好语因赞之

陈著

高怀不是爱山行,钟鼓楼高有宿盟。gāo huái bù shì ài shān xíng,zhōng gǔ lóu gāo yǒu sù méng。
今夜老禅联榻卧,定应说到有西成。jīn yè lǎo chán lián tà wò,dìng yīng shuō dào yǒu xī chéng。

弟观为众奉里神于丹山僧舍有五绝因趁韵

陈著

一入丹崖第一坳,幽然此意已有巢。yī rù dān yá dì yī ào,yōu rán cǐ yì yǐ yǒu cháo。
吸泉煮茗濡吟吻,洗尽人闲血肉庖。xī quán zhǔ míng rú yín wěn,xǐ jǐn rén xián xuè ròu páo。

弟观为众奉里神于丹山僧舍有五绝因趁韵

陈著

人众由来口铄金,漫从时好答人心。rén zhòng yóu lái kǒu shuò jīn,màn cóng shí hǎo dá rén xīn。
堪怜寒露冰壶玉,尘满冠巾汗满襟。kān lián hán lù bīng hú yù,chén mǎn guān jīn hàn mǎn jīn。

弟观为众奉里神于丹山僧舍有五绝因趁韵

陈著

一卷新吟水石香,顿教尘浊变清凉。yī juǎn xīn yín shuǐ shí xiāng,dùn jiào chén zhuó biàn qīng liáng。
唤醒心下十年梦,拜舞薰风面舜廊。huàn xǐng xīn xià shí nián mèng,bài wǔ xūn fēng miàn shùn láng。

弟观为众奉里神于丹山僧舍有五绝因趁韵

陈著

老我今年七十二,已无半念到穷通。lǎo wǒ jīn nián qī shí èr,yǐ wú bàn niàn dào qióng tōng。
北窗一枕羲皇上,日自流西水自东。běi chuāng yī zhěn xī huáng shàng,rì zì liú xī shuǐ zì dōng。

弟观为众奉里神于丹山僧舍有五绝因趁韵

陈著

迎神旧是醉哗场,榷禁方严酒有坊。yíng shén jiù shì zuì huā chǎng,què jìn fāng yán jiǔ yǒu fāng。
幸免叫嚣成鬼市,不妨安稳服农忙。xìng miǎn jiào xiāo chéng guǐ shì,bù fáng ān wěn fú nóng máng。