古诗词

寄赋黄东发湖山精舍

陈著

断鳌奠极戏者谁,岷山如龙万里驰。duàn áo diàn jí xì zhě shuí,mín shān rú lóng wàn lǐ chí。
大江之阳起衡岳,崒嵂散作千委蛇。dà jiāng zhī yáng qǐ héng yuè,zú lǜ sàn zuò qiān wěi shé。
直趋四明卓秀伟,二百八十峰参差。zhí qū sì míng zhuó xiù wěi,èr bǎi bā shí fēng cān chà。
潮江合捧山驻脚,伏脉分行东西支。cháo jiāng hé pěng shān zhù jiǎo,fú mài fēn xíng dōng xī zhī。
东或峨眉或凤翼,□□万顷琉璃陂。dōng huò é méi huò fèng yì,wàn qǐng liú lí bēi。
二灵龟浮挟霞屿,大涵回顾藏崄巇。èr líng guī fú xié xiá yǔ,dà hán huí gù cáng xiǎn xī。
我昔经行一俯仰,问百年前□何其。wǒ xī jīng xíng yī fǔ yǎng,wèn bǎi nián qián hé qí。
迩来世变那可道,前辈风流归春澌。ěr lái shì biàn nà kě dào,qián bèi fēng liú guī chūn sī。
山川无言黯失色,徒使旁观重歔欷。shān chuān wú yán àn shī sè,tú shǐ páng guān zhòng xū xī。
西来诸峰江之外,独抱古青何巍巍。xī lái zhū fēng jiāng zhī wài,dú bào gǔ qīng hé wēi wēi。
远踏渤澥弥湠漫,近枕慈水清涟漪。yuǎn tà bó xiè mí tàn màn,jìn zhěn cí shuǐ qīng lián yī。
平生听人历铺说,屐齿欲到足犹縻。píng shēng tīng rén lì pù shuō,jī chǐ yù dào zú yóu mí。
况彼地灵所融结,是为之越老屈奇。kuàng bǐ dì líng suǒ róng jié,shì wèi zhī yuè lǎo qū qí。
且闻胜处巧著屋,包括光景无馀遗。qiě wén shèng chù qiǎo zhù wū,bāo kuò guāng jǐng wú yú yí。
几年期我数语赘,终恐摸索非真知。jǐ nián qī wǒ shù yǔ zhuì,zhōng kǒng mō suǒ fēi zhēn zhī。
忽焉自省笔自舞,但说此翁他何疑。hū yān zì shěng bǐ zì wǔ,dàn shuō cǐ wēng tā hé yí。
怪石棱棱耸瘦骨,秀色隐隐开疏眉。guài shí léng léng sǒng shòu gǔ,xiù sè yǐn yǐn kāi shū méi。
宽旷能容万壑赴,峭特雄压千秋卑。kuān kuàng néng róng wàn hè fù,qiào tè xióng yā qiān qiū bēi。
云雨蓄泄大功用,波涛变化皆文辞。yún yǔ xù xiè dà gōng yòng,bō tāo biàn huà jiē wén cí。
上而层阴入凤凰,下而瑞脉生兰芝。shàng ér céng yīn rù fèng huáng,xià ér ruì mài shēng lán zhī。
浮□蔼蔼自来去,本相不受时牡脂。fú ǎi ǎi zì lái qù,běn xiāng bù shòu shí mǔ zhī。
晓猿不惊鹤不怨,幽花野草芳菲菲。xiǎo yuán bù jīng hè bù yuàn,yōu huā yě cǎo fāng fēi fēi。
以所见见有如此,又何以观山水为。yǐ suǒ jiàn jiàn yǒu rú cǐ,yòu hé yǐ guān shān shuǐ wèi。
君不见苏子由诣京师,自谓终南嵩华虽已见,不若得见韩公琦。jūn bù jiàn sū zi yóu yì jīng shī,zì wèi zhōng nán sōng huá suī yǐ jiàn,bù ruò dé jiàn hán gōng qí。
又不见欧阳公赠别时,说道庐山高哉几千仞,即此便是刘凝之。yòu bù jiàn ōu yáng gōng zèng bié shí,shuō dào lú shān gāo zāi jǐ qiān rèn,jí cǐ biàn shì liú níng zhī。
我翁视此亦何愧,愧我芜拙欠发挥。wǒ wēng shì cǐ yì hé kuì,kuì wǒ wú zhuō qiàn fā huī。
若曰湖山精舍自品题,自有黄曹二贤之长诗。ruò yuē hú shān jīng shě zì pǐn tí,zì yǒu huáng cáo èr xián zhī zhǎng shī。
陈著

陈著

(一二一四~一二九七),字谦之,一字子微,号本堂,晚年号嵩溪遗耄,鄞县(今浙江宁波)人,寄籍奉化。理宗宝祐四年(一二五六)进士,调监饶州商税。景定元年(一二六○),为白鹭书院山长,知安福县。 陈著的作品>>

猜您喜欢

良月二十一日郡庠置酒炉亭劳余出山且取子美何时一樽酒重与细论文分韵赋诗韵不以及就成十绝

陈著

蒲葵裁成扇,瘿木斫为樽。pú kuí cái chéng shàn,yǐng mù zhuó wèi zūn。
自是山林物,不入纨绮门。zì shì shān lín wù,bù rù wán qǐ mén。

良月二十一日郡庠置酒炉亭劳余出山且取子美何时一樽酒重与细论文分韵赋诗韵不以及就成十绝

陈著

书窗二尺檠,炉亭一樽酒。shū chuāng èr chǐ qíng,lú tíng yī zūn jiǔ。
别去七十年,此乐重回首。bié qù qī shí nián,cǐ lè zhòng huí shǒu。

良月二十一日郡庠置酒炉亭劳余出山且取子美何时一樽酒重与细论文分韵赋诗韵不以及就成十绝

陈著

尔来鲁泮新,快睹戴席重。ěr lái lǔ pàn xīn,kuài dǔ dài xí zhòng。
下舂分尺光,乃与此际逢。xià chōng fēn chǐ guāng,nǎi yǔ cǐ jì féng。

良月二十一日郡庠置酒炉亭劳余出山且取子美何时一樽酒重与细论文分韵赋诗韵不以及就成十绝

陈著

草木味自同,樽酒欢相与。cǎo mù wèi zì tóng,zūn jiǔ huān xiāng yǔ。
旧梦忽以醒,恍不知何所。jiù mèng hū yǐ xǐng,huǎng bù zhī hé suǒ。

良月二十一日郡庠置酒炉亭劳余出山且取子美何时一樽酒重与细论文分韵赋诗韵不以及就成十绝

陈著

四座同寮贤,一和长官契。sì zuò tóng liáo xián,yī hé zhǎng guān qì。
乐极忘主宾,论到贯粗细。lè jí wàng zhǔ bīn,lùn dào guàn cū xì。

良月二十一日郡庠置酒炉亭劳余出山且取子美何时一樽酒重与细论文分韵赋诗韵不以及就成十绝

陈著

鸢鱼自飞跃,乌兔自追奔。yuān yú zì fēi yuè,wū tù zì zhuī bēn。
中有古道在,难与时情论。zhōng yǒu gǔ dào zài,nán yǔ shí qíng lùn。

良月二十一日郡庠置酒炉亭劳余出山且取子美何时一樽酒重与细论文分韵赋诗韵不以及就成十绝

陈著

江湖宽相容,风马留更勤。jiāng hú kuān xiāng róng,fēng mǎ liú gèng qín。
襄阳或可传,北山若为文。xiāng yáng huò kě chuán,běi shān ruò wèi wén。

新月

陈著

老天大巧亦儿嬉,磨出霜镰仅一眉。lǎo tiān dà qiǎo yì ér xī,mó chū shuāng lián jǐn yī méi。
挂向西园瘦梅树,闲心浑怯损南枝。guà xiàng xī yuán shòu méi shù,xián xīn hún qiè sǔn nán zhī。

春雪

陈著

夜来风雪借冬威,不是东君喜弄奇。yè lái fēng xuě jiè dōng wēi,bù shì dōng jūn xǐ nòng qí。
也怕春浓花易过,故将寒力顿花期。yě pà chūn nóng huā yì guò,gù jiāng hán lì dùn huā qī。

春色十分

陈著

今日冠春春十分,画图深处著侬身。jīn rì guān chūn chūn shí fēn,huà tú shēn chù zhù nóng shēn。
纷纷扑面狂蜂蝶,错认闲人作主人。fēn fēn pū miàn kuáng fēng dié,cuò rèn xián rén zuò zhǔ rén。

次韵孙古岩立春

陈著

一声唤起便成春,向日庭台总可人。yī shēng huàn qǐ biàn chéng chūn,xiàng rì tíng tái zǒng kě rén。
本与东风旧相识,一回相见一回新。běn yǔ dōng fēng jiù xiāng shí,yī huí xiāng jiàn yī huí xīn。

木犀

陈著

丹桂固应为密友,黄花自合让高芳。dān guì gù yīng wèi mì yǒu,huáng huā zì hé ràng gāo fāng。
夜来独立西风底,吹入诗肠咳唾香。yè lái dú lì xī fēng dǐ,chuī rù shī cháng ké tuò xiāng。

梅初破蕊

陈著

朔风惊晓雪花乾,尽力寻梅不道寒。shuò fēng jīng xiǎo xuě huā qián,jǐn lì xún méi bù dào hán。
万事不如初见好,一枝全胜满园看。wàn shì bù rú chū jiàn hǎo,yī zhī quán shèng mǎn yuán kàn。

杜鹃二首

陈著

催归亦是大饶唇,自不能归底劝人。cuī guī yì shì dà ráo chún,zì bù néng guī dǐ quàn rén。
行止在人终莫劝,只应劝得合归春。xíng zhǐ zài rén zhōng mò quàn,zhǐ yīng quàn dé hé guī chūn。

杜鹃二首

陈著

万绿阴中拌死啼,如何日夜不能疲。wàn lǜ yīn zhōng bàn sǐ tí,rú hé rì yè bù néng pí。
料应饱作秋冬梦,恰好如今是醒时。liào yīng bǎo zuò qiū dōng mèng,qià hǎo rú jīn shì xǐng shí。