古诗词

伤春

朱淑真

阁泪抛诗卷,无聊酒独亲。gé lèi pāo shī juǎn,wú liáo jiǔ dú qīn。
客情方惜别,心事已伤春。kè qíng fāng xī bié,xīn shì yǐ shāng chūn。
柳暗轻笼日,花飞半掩尘。liǔ àn qīng lóng rì,huā fēi bàn yǎn chén。
莺声惊蝶梦,唤起旧愁新。yīng shēng jīng dié mèng,huàn qǐ jiù chóu xīn。
朱淑真

朱淑真

朱淑真(约1135~约1180),号幽栖居士,宋代女诗人,亦为唐宋以来留存作品最丰盛的女作家之一。南宋初年时在世,祖籍歙州(治今安徽歙县),《四库全书》中定其为“浙中海宁人”,一说浙江钱塘(今浙江杭州)人。生于仕宦之家。夫为文法小吏,因志趣不合,夫妻不睦,终致其抑郁早逝。又传淑真过世后,父母将其生前文稿付之一炬。其余生平不可考,素无定论。现存《断肠诗集》、《断肠词》传世,为劫后余篇。 朱淑真的作品>>

猜您喜欢

新秋

朱淑真

一夜凉风动扇愁,背时容易入新秋。yī yè liáng fēng dòng shàn chóu,bèi shí róng yì rù xīn qiū。
桃花脸上汪汪泪,忍到更深枕上流。táo huā liǎn shàng wāng wāng lèi,rěn dào gèng shēn zhěn shàng liú。

初秋雨晴

朱淑真

雨后风凉暑气收,庭梧叶叶报初秋。yǔ hòu fēng liáng shǔ qì shōu,tíng wú yè yè bào chū qiū。
浮云尽逐黄昏去,楼角新蟾挂玉钩。fú yún jǐn zhú huáng hūn qù,lóu jiǎo xīn chán guà yù gōu。

早秋有感

朱淑真

西风淅淅收残暑,庭竹萧疏报早秋。xī fēng xī xī shōu cán shǔ,tíng zhú xiāo shū bào zǎo qiū。
砌下黄昏微雨后,幽蛩唧唧使人愁。qì xià huáng hūn wēi yǔ hòu,yōu qióng jī jī shǐ rén chóu。

对秋有感

朱淑真

风倍凄凉月倍明,人间占得十分清。fēng bèi qī liáng yuè bèi míng,rén jiān zhàn dé shí fēn qīng。
可怜宋玉多才子,只为多情苦怆情。kě lián sòng yù duō cái zi,zhǐ wèi duō qíng kǔ chuàng qíng。

秋夜舟行宿前江

朱淑真

扁舟夜泊月明秋,水面鱼游趁闸流。biǎn zhōu yè pō yuè míng qiū,shuǐ miàn yú yóu chèn zhá liú。
更作娇痴儿女态,笑将竿竹掷丝钩。gèng zuò jiāo chī ér nǚ tài,xiào jiāng gān zhú zhì sī gōu。

中秋夜不见月

朱淑真

不许蟾蜍此夜明,始知天意是无情。bù xǔ chán chú cǐ yè míng,shǐ zhī tiān yì shì wú qíng。
何当拔去闲云雾,放出光辉万里清。hé dāng bá qù xián yún wù,fàng chū guāng huī wàn lǐ qīng。

中秋月

朱淑真

杳杳长空敛雾烟,冰输都胜别时圆。yǎo yǎo zhǎng kōng liǎn wù yān,bīng shū dōu shèng bié shí yuán。
风传漏报天将晓,惆怅婵娟又隔年。fēng chuán lòu bào tiān jiāng xiǎo,chóu chàng chán juān yòu gé nián。

秋深偶作

朱淑真

生杀循环本自然,可堪肃肃出乎天。shēng shā xún huán běn zì rán,kě kān sù sù chū hū tiān。
休嗟物理易雕瘁,好看西成报有年。xiū jiē wù lǐ yì diāo cuì,hǎo kàn xī chéng bào yǒu nián。

暮秋

朱淑真

潇潇风雨暗残秋,忍见黄生满径幽。xiāo xiāo fēng yǔ àn cán qiū,rěn jiàn huáng shēng mǎn jìng yōu。
恰似楚人情太苦,年年对景倍添愁。qià shì chǔ rén qíng tài kǔ,nián nián duì jǐng bèi tiān chóu。

新冬

朱淑真

日一北而万物生,始知天意在收成。rì yī běi ér wàn wù shēng,shǐ zhī tiān yì zài shōu chéng。
愚民未论祁寒理,往往相为嗟怨声。yú mín wèi lùn qí hán lǐ,wǎng wǎng xiāng wèi jiē yuàn shēng。

霜夜

朱淑真

彤云黯黯暮天寒,半卷珠帘未欲眠。tóng yún àn àn mù tiān hán,bàn juǎn zhū lián wèi yù mián。
独坐小窗无伴侣,可怜霜月向人圆。dú zuò xiǎo chuāng wú bàn lǚ,kě lián shuāng yuè xiàng rén yuán。

探梅

朱淑真

温温天气似春和,试探寒梅已满坡。wēn wēn tiān qì shì chūn hé,shì tàn hán méi yǐ mǎn pō。
笑折一枝插云鬓,问人潇洒似谁么。xiào zhé yī zhī chā yún bìn,wèn rén xiāo sǎ shì shuí me。

观雪偶成

朱淑真

凭阑观雪独徘徊,欲赋惭无咏絮才。píng lán guān xuě dú pái huái,yù fù cán wú yǒng xù cái。
盐撒空中如可用,收藏聊与赠羹梅。yán sā kōng zhōng rú kě yòng,shōu cáng liáo yǔ zèng gēng méi。

冬夜不寐

朱淑真

推枕鸳帏不奈寒,起来霜月转阑干。tuī zhěn yuān wéi bù nài hán,qǐ lái shuāng yuè zhuǎn lán gàn。
闷怀脉脉与谁说,泪滴罗衣不忍看。mèn huái mài mài yǔ shuí shuō,lèi dī luó yī bù rěn kàn。

雪夜赓笔

朱淑真

夜雪飞花似月明,交连寒影透门庭。yè xuě fēi huā shì yuè míng,jiāo lián hán yǐng tòu mén tíng。
只宜挟策临窗坐,免用辛勤更聚萤。zhǐ yí xié cè lín chuāng zuò,miǎn yòng xīn qín gèng jù yíng。