古诗词

夏枕自咏

朱淑真

夏日初长候,风棂暑夕眠。xià rì chū zhǎng hòu,fēng líng shǔ xī mián。
衣轻香汗透,睡重翠鬟偏。yī qīng xiāng hàn tòu,shuì zhòng cuì huán piān。
颦绿攒眉小,啼红上脸鲜。pín lǜ zǎn méi xiǎo,tí hóng shàng liǎn xiān。
起来无个事,纤手弄清泉。qǐ lái wú gè shì,xiān shǒu nòng qīng quán。
朱淑真

朱淑真

朱淑真(约1135~约1180),号幽栖居士,宋代女诗人,亦为唐宋以来留存作品最丰盛的女作家之一。南宋初年时在世,祖籍歙州(治今安徽歙县),《四库全书》中定其为“浙中海宁人”,一说浙江钱塘(今浙江杭州)人。生于仕宦之家。夫为文法小吏,因志趣不合,夫妻不睦,终致其抑郁早逝。又传淑真过世后,父母将其生前文稿付之一炬。其余生平不可考,素无定论。现存《断肠诗集》、《断肠词》传世,为劫后余篇。 朱淑真的作品>>

猜您喜欢

会魏夫人席上命小鬟妙舞曲终求诗于予以飞雪满群山为韵作五绝

朱淑真

烛花影里粉姿闲,一点愁侵两点山。zhú huā yǐng lǐ fěn zī xián,yī diǎn chóu qīn liǎng diǎn shān。
不怕带他飞燕妒,无言相逐省弓弯。bù pà dài tā fēi yàn dù,wú yán xiāng zhú shěng gōng wān。

读史

朱淑真

笔头去取万千端,后世遭它恣意瞒。bǐ tóu qù qǔ wàn qiān duān,hòu shì zāo tā zì yì mán。
王霸谩分心与迹,到成功处一般难。wáng bà mán fēn xīn yǔ jì,dào chéng gōng chù yī bān nán。

圆子

朱淑真

轻圆绝胜鸡头肉,滑腻偏宜蟹眼汤。qīng yuán jué shèng jī tóu ròu,huá nì piān yí xiè yǎn tāng。
纵有风流无处说,已输汤饼试何郎。zòng yǒu fēng liú wú chù shuō,yǐ shū tāng bǐng shì hé láng。

即事

朱淑真

旋妆冷火试龙涎,香绕屏山不动烟。xuán zhuāng lěng huǒ shì lóng xián,xiāng rào píng shān bù dòng yān。
帘幕半垂灯烛暗,酒阑时节未忺眠。lián mù bàn chuí dēng zhú àn,jiǔ lán shí jié wèi xiān mián。

自责二首(其一)

朱淑真

女子弄文诚可罪,那堪咏月更吟风。nǚ zi nòng wén chéng kě zuì,nà kān yǒng yuè gèng yín fēng。
磨穿铁砚成何事,绣折金针却有功。mó chuān tiě yàn chéng hé shì,xiù zhé jīn zhēn què yǒu gōng。

自责二首(其二)

朱淑真

闷无消遣只看诗,又见诗中话别离。mèn wú xiāo qiǎn zhǐ kàn shī,yòu jiàn shī zhōng huà bié lí。
添得情怀转萧索,如知伶俐不如痴。tiān dé qíng huái zhuǎn xiāo suǒ,rú zhī líng lì bù rú chī。

浴罢

朱淑真

浴罢云鬟乱不梳,清癯无力气方苏。yù bà yún huán luàn bù shū,qīng qú wú lì qì fāng sū。
坐来始觉神魂定,尚怯凉风到坐隅。zuò lái shǐ jué shén hún dìng,shàng qiè liáng fēng dào zuò yú。

宴谢夫人堂

朱淑真

竹引清风入酒卮,森森凉气暗侵肌。zhú yǐn qīng fēng rù jiǔ zhī,sēn sēn liáng qì àn qīn jī。
冰峦四叠浑无暑,不似人间六月时。bīng luán sì dié hún wú shǔ,bù shì rén jiān liù yuè shí。

吊林和靖二者

朱淑真

不见孤山处士星,西湖风月为谁清。bù jiàn gū shān chù shì xīng,xī hú fēng yuè wèi shuí qīng。
当时寂寞冰霜下,两句诗成万古名。dāng shí jì mò bīng shuāng xià,liǎng jù shī chéng wàn gǔ míng。

吊林和靖二者

朱淑真

短篷载影夜归时,月白风清易得诗。duǎn péng zài yǐng yè guī shí,yuè bái fēng qīng yì dé shī。
不识酌泉拈菊意,一庭寒翠蔼空祠。bù shí zhuó quán niān jú yì,yī tíng hán cuì ǎi kōng cí。

答求谱

朱淑真

雨好解开花百结,风恬扶起柳三眠。yǔ hǎo jiě kāi huā bǎi jié,fēng tián fú qǐ liǔ sān mián。
春醲酽处多伤感,那得心情事管弦。chūn nóng yàn chù duō shāng gǎn,nà dé xīn qíng shì guǎn xián。

新春二绝

朱淑真

雪从庾岭梅中尽,春向隋提柳上来。xuě cóng yǔ lǐng méi zhōng jǐn,chūn xiàng suí tí liǔ shàng lái。
多少园林正萧索,纷纷争逐趁时开。duō shǎo yuán lín zhèng xiāo suǒ,fēn fēn zhēng zhú chèn shí kāi。

新春二绝

朱淑真

黄宫阳气几潜伸,玉管吹灰适报春。huáng gōng yáng qì jǐ qián shēn,yù guǎn chuī huī shì bào chūn。
天子只知农事重,躬耕端的为吾民。tiān zi zhǐ zhī nóng shì zhòng,gōng gēng duān de wèi wú mín。

春日亭上观鱼

朱淑真

春暖长江水正清,洋洋得意漾波生。chūn nuǎn zhǎng jiāng shuǐ zhèng qīng,yáng yáng dé yì yàng bō shēng。
非无欲透龙门志,只待新雷震一声。fēi wú yù tòu lóng mén zhì,zhǐ dài xīn léi zhèn yī shēng。

春昼偶成

朱淑真

默默深闺掩昼关,简编盈案小窗寒。mò mò shēn guī yǎn zhòu guān,jiǎn biān yíng àn xiǎo chuāng hán。
却嗟流水琴中意,难向人前取次弹。què jiē liú shuǐ qín zhōng yì,nán xiàng rén qián qǔ cì dàn。