古诗词

雪晴

朱淑真

饥禽高噪日三竿,积雪回风堕指寒。jī qín gāo zào rì sān gān,jī xuě huí fēng duò zhǐ hán。
秀色暗添梅富裕,绿梢明报竹平安。xiù sè àn tiān méi fù yù,lǜ shāo míng bào zhú píng ān。
冷侵翠袖诗肩耸,春入红炉酒量宽。lěng qīn cuì xiù shī jiān sǒng,chūn rù hóng lú jiǔ liàng kuān。
帘外有山千万叠,醉眸浑作怒涛看。lián wài yǒu shān qiān wàn dié,zuì móu hún zuò nù tāo kàn。
朱淑真

朱淑真

朱淑真(约1135~约1180),号幽栖居士,宋代女诗人,亦为唐宋以来留存作品最丰盛的女作家之一。南宋初年时在世,祖籍歙州(治今安徽歙县),《四库全书》中定其为“浙中海宁人”,一说浙江钱塘(今浙江杭州)人。生于仕宦之家。夫为文法小吏,因志趣不合,夫妻不睦,终致其抑郁早逝。又传淑真过世后,父母将其生前文稿付之一炬。其余生平不可考,素无定论。现存《断肠诗集》、《断肠词》传世,为劫后余篇。 朱淑真的作品>>

猜您喜欢

春日杂书十首

朱淑真

一年好处清明近,已觉春光大半休。yī nián hǎo chù qīng míng jìn,yǐ jué chūn guāng dà bàn xiū。
点检芳菲多少在,翠深红浅已关愁。diǎn jiǎn fāng fēi duō shǎo zài,cuì shēn hóng qiǎn yǐ guān chóu。

春日杂书十首

朱淑真

蒙蒙细雨湿香尘,似欲藏鸦柳色新。méng méng xì yǔ shī xiāng chén,shì yù cáng yā liǔ sè xīn。
斗草工夫浑忘却,只凭诗酒破除春。dòu cǎo gōng fū hún wàng què,zhǐ píng shī jiǔ pò chú chūn。

春日杂书十首

朱淑真

自入春来日日愁,惜花翻作为花羞。zì rù chūn lái rì rì chóu,xī huā fān zuò wèi huā xiū。
呢喃飞过双双燕,嗔我帘垂不上钩。ne nán fēi guò shuāng shuāng yàn,chēn wǒ lián chuí bù shàng gōu。

晚春有感

朱淑真

却扇羞花春已空,扫红吹白任颠风。què shàn xiū huā chūn yǐ kōng,sǎo hóng chuī bái rèn diān fēng。
断肠芳草连天碧,春不归来梦不通。duàn cháng fāng cǎo lián tiān bì,chūn bù guī lái mèng bù tōng。

恨春五首其一

朱淑真

樱桃初荐杏梅酸,槐嫩风高麦秀寒。yīng táo chū jiàn xìng méi suān,huái nèn fēng gāo mài xiù hán。
惆怅东君太情薄,挽留时暂也应难。chóu chàng dōng jūn tài qíng báo,wǎn liú shí zàn yě yīng nán。

春归五首

朱淑真

片片飞花弄晚晖,杜鹃啼血诉春归。piàn piàn fēi huā nòng wǎn huī,dù juān tí xuè sù chūn guī。
凭谁碍断春归路,更且留连伴翠微。píng shuí ài duàn chūn guī lù,gèng qiě liú lián bàn cuì wēi。

春归五首

朱淑真

满地落花初过雨,一声啼鸟已春归。mǎn dì luò huā chū guò yǔ,yī shēng tí niǎo yǐ chūn guī。
午窗梦觉情怀恶,风絮欺人故着衣。wǔ chuāng mèng jué qíng huái è,fēng xù qī rén gù zhe yī。

春归五首

朱淑真

狼藉花因昨夜风,春归了不见行踪。láng jí huā yīn zuó yè fēng,chūn guī le bù jiàn xíng zōng。
孤吟茕坐清如水,忆得轻离十二峰。gū yín qióng zuò qīng rú shuǐ,yì dé qīng lí shí èr fēng。

春归五首

朱淑真

一点芳心冷若灰,寂无梦想惹尘埃。yī diǎn fāng xīn lěng ruò huī,jì wú mèng xiǎng rě chén āi。
东君总领莺花处,浪蝶狂蜂不自来。dōng jūn zǒng lǐng yīng huā chù,làng dié kuáng fēng bù zì lái。

春归五首

朱淑真

平畴交绿蔼成阴,梅豆初肥酒味新。píng chóu jiāo lǜ ǎi chéng yīn,méi dòu chū féi jiǔ wèi xīn。
门外好禽情分熟,不知春去尚啼春。mén wài hǎo qín qíng fēn shú,bù zhī chūn qù shàng tí chūn。

惜春

朱淑真

连理枝头花正开,妒花风雨苦相催。lián lǐ zhī tóu huā zhèng kāi,dù huā fēng yǔ kǔ xiāng cuī。
愿教青帝长为主,莫遣纷纷落翠苔。yuàn jiào qīng dì zhǎng wèi zhǔ,mò qiǎn fēn fēn luò cuì tái。

春日闲坐

朱淑真

社燕归来春正浓,摧花雨倩一番风。shè yàn guī lái chūn zhèng nóng,cuī huā yǔ qiàn yī fān fēng。
倚楼闲省经由处,月馆云藏望眼中。yǐ lóu xián shěng jīng yóu chù,yuè guǎn yún cáng wàng yǎn zhōng。

雨过

朱淑真

幽篁脱箨绿参差,雨过微风拂面宜。yōu huáng tuō tuò lǜ cān chà,yǔ guò wēi fēng fú miàn yí。
浴罢晚妆慵不御,却亲笔砚赋新诗。yù bà wǎn zhuāng yōng bù yù,què qīn bǐ yàn fù xīn shī。

夏夜

朱淑真

花底杯倾演漾金,月边风细竹阴阴。huā dǐ bēi qīng yǎn yàng jīn,yuè biān fēng xì zhú yīn yīn。
故人清远更真绝,消尽烦襟爽气深。gù rén qīng yuǎn gèng zhēn jué,xiāo jǐn fán jīn shuǎng qì shēn。

新荷

朱淑真

平波浮动洛妃钿,翠色娇圆小更鲜。píng bō fú dòng luò fēi diàn,cuì sè jiāo yuán xiǎo gèng xiān。
荡漾湖光三十顷,未知叶底是谁莲。dàng yàng hú guāng sān shí qǐng,wèi zhī yè dǐ shì shuí lián。