古诗词

闲步

朱淑真

天街平贴净无尘,灯火春摇不夜城。tiān jiē píng tiē jìng wú chén,dēng huǒ chūn yáo bù yè chéng。
乍得好凉宜散步,朦胧新月弄疏明。zhà dé hǎo liáng yí sàn bù,méng lóng xīn yuè nòng shū míng。
朱淑真

朱淑真

朱淑真(约1135~约1180),号幽栖居士,宋代女诗人,亦为唐宋以来留存作品最丰盛的女作家之一。南宋初年时在世,祖籍歙州(治今安徽歙县),《四库全书》中定其为“浙中海宁人”,一说浙江钱塘(今浙江杭州)人。生于仕宦之家。夫为文法小吏,因志趣不合,夫妻不睦,终致其抑郁早逝。又传淑真过世后,父母将其生前文稿付之一炬。其余生平不可考,素无定论。现存《断肠诗集》、《断肠词》传世,为劫后余篇。 朱淑真的作品>>

猜您喜欢

江上雪霁

朱淑真

江水冰消起绿鳞,川原荡涤少烟尘。jiāng shuǐ bīng xiāo qǐ lǜ lín,chuān yuán dàng dí shǎo yān chén。
风吹南北溪桥畔,柳色参差欲漏春。fēng chuī nán běi xī qiáo pàn,liǔ sè cān chà yù lòu chūn。

赏雪

朱淑真

朱帘暮卷绮筵开,风雪纷纷入酒杯。zhū lián mù juǎn qǐ yán kāi,fēng xuě fēn fēn rù jiǔ bēi。
对景恨无飞絮句,从今羞见谢娘才。duì jǐng hèn wú fēi xù jù,cóng jīn xiū jiàn xiè niáng cái。

围炉

朱淑真

昨夜霜风透胆寒,围炉漫意昔年欢。zuó yè shuāng fēng tòu dǎn hán,wéi lú màn yì xī nián huān。
如今独坐无人说,拨闷惟凭酒力宽。rú jīn dú zuò wú rén shuō,bō mèn wéi píng jiǔ lì kuān。

海棠

朱淑真

天与娇娆缀作花,更于枝上散馀霞。tiān yǔ jiāo ráo zhuì zuò huā,gèng yú zhī shàng sàn yú xiá。
少陵漫道多诗兴,不得当时一句夸。shǎo líng màn dào duō shī xīng,bù dé dāng shí yī jù kuā。

芍药

朱淑真

芬芳红紫间成丛,独占花王品第中。fēn fāng hóng zǐ jiān chéng cóng,dú zhàn huā wáng pǐn dì zhōng。
到底只留为谑赠,更劳国史刺民风。dào dǐ zhǐ liú wèi xuè zèng,gèng láo guó shǐ cì mín fēng。

牡丹

朱淑真

娇娆万态逞殊芳,花品名中占得王。jiāo ráo wàn tài chěng shū fāng,huā pǐn míng zhōng zhàn dé wáng。
莫把倾城比颜色,从来家国为伊亡。mò bǎ qīng chéng bǐ yán sè,cóng lái jiā guó wèi yī wáng。

黄芙蓉

朱淑真

如何天赋与芬芳,徒作佳人淡伫妆。rú hé tiān fù yǔ fēn fāng,tú zuò jiā rén dàn zhù zhuāng。
试倩东风一为主,轻黄应不让姚黄。shì qiàn dōng fēng yī wèi zhǔ,qīng huáng yīng bù ràng yáo huáng。

长春花

朱淑真

一枝才谢一枝殷,自是春工不与闲。yī zhī cái xiè yī zhī yīn,zì shì chūn gōng bù yǔ xián。
纵使牡丹称绝艳,到头荣瘁片时间。zòng shǐ mǔ dān chēng jué yàn,dào tóu róng cuì piàn shí jiān。

蔷薇花

朱淑真

飞葩散乱拥栏香,万朵千枝不计行。fēi pā sàn luàn yōng lán xiāng,wàn duǒ qiān zhī bù jì xíng。
烂漫初开向清昼,会稽太守乍还乡。làn màn chū kāi xiàng qīng zhòu,huì jī tài shǒu zhà hái xiāng。

蔷薇花

朱淑真

满地红影蘸秋光,始觉芙蓉植在旁。mǎn dì hóng yǐng zhàn qiū guāng,shǐ jué fú róng zhí zài páng。
赖有佳人频醉赏,和将红粉更施妆。lài yǒu jiā rén pín zuì shǎng,hé jiāng hóng fěn gèng shī zhuāng。

樱桃

朱淑真

为花结实自殊常,摘下盘中颗颗香。wèi huā jié shí zì shū cháng,zhāi xià pán zhōng kē kē xiāng。
味重不容轻众口,独于寝庙荐先尝。wèi zhòng bù róng qīng zhòng kǒu,dú yú qǐn miào jiàn xiān cháng。

梅花二首

朱淑真

园林萧索未迎春,独尔花开处处新。yuán lín xiāo suǒ wèi yíng chūn,dú ěr huā kāi chù chù xīn。
只有官娃无一事,每将施额斗妆匀。zhǐ yǒu guān wá wú yī shì,měi jiāng shī é dòu zhuāng yún。

梅花二首

朱淑真

消得骚人几许时,疏篱淡月著横枝。xiāo dé sāo rén jǐ xǔ shí,shū lí dàn yuè zhù héng zhī。
破荒的皪香随马,春信先教驿使知。pò huāng de lì xiāng suí mǎ,chūn xìn xiān jiào yì shǐ zhī。

腊月踯躅一枝独开

朱淑真

园林经腊正雕残,独尔花开烂漫鲜。yuán lín jīng là zhèng diāo cán,dú ěr huā kāi làn màn xiān。
借问陇梅知幸否,得陪春卉共时妍。jiè wèn lǒng méi zhī xìng fǒu,dé péi chūn huì gòng shí yán。

后庭花

朱淑真

岂意为花属后庭,荒迷亡国自兹生。qǐ yì wèi huā shǔ hòu tíng,huāng mí wáng guó zì zī shēng。
至今犹恨隔江唱,可惜当时枉用情。zhì jīn yóu hèn gé jiāng chàng,kě xī dāng shí wǎng yòng qíng。