古诗词

独坐感春

朱淑真

翠密藏鸦绿柳提,伤春懒矣步桃溪。cuì mì cáng yā lǜ liǔ tí,shāng chūn lǎn yǐ bù táo xī。
梦回窗下日当午,鶗鴂一声林外啼。mèng huí chuāng xià rì dāng wǔ,tí jué yī shēng lín wài tí。
朱淑真

朱淑真

朱淑真(约1135~约1180),号幽栖居士,宋代女诗人,亦为唐宋以来留存作品最丰盛的女作家之一。南宋初年时在世,祖籍歙州(治今安徽歙县),《四库全书》中定其为“浙中海宁人”,一说浙江钱塘(今浙江杭州)人。生于仕宦之家。夫为文法小吏,因志趣不合,夫妻不睦,终致其抑郁早逝。又传淑真过世后,父母将其生前文稿付之一炬。其余生平不可考,素无定论。现存《断肠诗集》、《断肠词》传世,为劫后余篇。 朱淑真的作品>>

猜您喜欢

菩萨蛮·其一秋

朱淑真

秋声乍起梧桐落,蛩吟唧唧添萧索。qiū shēng zhà qǐ wú tóng luò,qióng yín jī jī tiān xiāo suǒ。
欹枕背灯眠,月和残梦圆。yī zhěn bèi dēng mián,yuè hé cán mèng yuán。
起来钩翠箔,何处寒砧作。qǐ lái gōu cuì bó,hé chù hán zhēn zuò。
独倚小阑干,逼人风露寒。dú yǐ xiǎo lán gàn,bī rén fēng lù hán。

菩萨蛮·木樨

朱淑真

也无梅柳新标格,也无桃李妖娆色。yě wú méi liǔ xīn biāo gé,yě wú táo lǐ yāo ráo sè。
一味恼人香,群花争敢当。yī wèi nǎo rén xiāng,qún huā zhēng gǎn dāng。
情知天上种,飘落深岩洞。qíng zhī tiān shàng zhǒng,piāo luò shēn yán dòng。
不管月宫寒,将枝比并看。bù guǎn yuè gōng hán,jiāng zhī bǐ bìng kàn。

菩萨蛮·其二

朱淑真

山亭水榭秋方半,凤帏寂寞无人伴。shān tíng shuǐ xiè qiū fāng bàn,fèng wéi jì mò wú rén bàn。
愁闷一番新,双蛾只旧颦。chóu mèn yī fān xīn,shuāng é zhǐ jiù pín。
起来临绣户,时有疏萤度。qǐ lái lín xiù hù,shí yǒu shū yíng dù。
多谢月相怜,今宵不忍圆。duō xiè yuè xiāng lián,jīn xiāo bù rěn yuán。

点绛唇·冬

朱淑真

风劲云浓,暮寒无奈侵罗幕。fēng jìn yún nóng,mù hán wú nài qīn luó mù。
髻鬟斜掠,呵手梅妆薄。jì huán xié lüè,hē shǒu méi zhuāng báo。
少饮清欢,银烛花频落。shǎo yǐn qīng huān,yín zhú huā pín luò。
恁萧索。nèn xiāo suǒ。
春工已觉,点破香梅萼。chūn gōng yǐ jué,diǎn pò xiāng méi è。

卜算子·咏梅

朱淑真

竹里一枝斜,映带林逾静。zhú lǐ yī zhī xié,yìng dài lín yú jìng。
雨后清奇画不成,浅水横疏影。yǔ hòu qīng qí huà bù chéng,qiǎn shuǐ héng shū yǐng。
吹彻小单于,心事思重省。chuī chè xiǎo dān yú,xīn shì sī zhòng shěng。
拂拂风前度暗香,月色侵花冷。fú fú fēng qián dù àn xiāng,yuè sè qīn huā lěng。

菩萨蛮·咏梅

朱淑真

湿云不渡溪桥冷,蛾寒初破东风影。shī yún bù dù xī qiáo lěng,é hán chū pò dōng fēng yǐng。
溪下水声长,一枝和月香。xī xià shuǐ shēng zhǎng,yī zhī hé yuè xiāng。
人怜花似旧,花不知人瘦。rén lián huā shì jiù,huā bù zhī rén shòu。
独自倚栏杆,夜深花正寒。dú zì yǐ lán gān,yè shēn huā zhèng hán。

伤春

朱淑真

阁泪抛诗卷,无聊酒独亲。gé lèi pāo shī juǎn,wú liáo jiǔ dú qīn。
客情方惜别,心事已伤春。kè qíng fāng xī bié,xīn shì yǐ shāng chūn。
柳暗轻笼日,花飞半掩尘。liǔ àn qīng lóng rì,huā fēi bàn yǎn chén。
莺声惊蝶梦,唤起旧愁新。yīng shēng jīng dié mèng,huàn qǐ jiù chóu xīn。

春日感怀

朱淑真

寂寂多愁客,伤春二月中。jì jì duō chóu kè,shāng chūn èr yuè zhōng。
惜花嫌夜雨,多病怯东风。xī huā xián yè yǔ,duō bìng qiè dōng fēng。
不奈莺声碎,那堪蝶梦空。bù nài yīng shēng suì,nà kān dié mèng kōng。
海堂方睡足,帘影日融融。hǎi táng fāng shuì zú,lián yǐng rì róng róng。

春半

朱淑真

拭目凭阑久,柔风拂面吹。shì mù píng lán jiǔ,róu fēng fú miàn chuī。
莺花争妩媚,诗酒斗清奇。yīng huā zhēng wǔ mèi,shī jiǔ dòu qīng qí。
已近清明节,初过上巳时。yǐ jìn qīng míng jié,chū guò shàng sì shí。
莫萦寻俗事,随意乐春熙。mò yíng xún sú shì,suí yì lè chūn xī。

春睡

朱淑真

午窗春睡足,推枕起来时。wǔ chuāng chūn shuì zú,tuī zhěn qǐ lái shí。
瘦怯罗衣褪,慵妆鬓影垂。shòu qiè luó yī tuì,yōng zhuāng bìn yǐng chuí。
旧愁消不尽,新恨忽相随。jiù chóu xiāo bù jǐn,xīn hèn hū xiāng suí。
有蝶传魂梦,无鸿寄别离。yǒu dié chuán hún mèng,wú hóng jì bié lí。

中秋

朱淑真

秋来长是病,不易到中秋。qiū lái zhǎng shì bìng,bù yì dào zhōng qiū。
欲赏今宵月,须登昨夜楼。yù shǎng jīn xiāo yuè,xū dēng zuó yè lóu。
露浓梧影淡,风细桂香浮。lù nóng wú yǐng dàn,fēng xì guì xiāng fú。
莫做寻常看,嫦娥亦解愁。mò zuò xún cháng kàn,cháng é yì jiě chóu。

中秋值雨

朱淑真

积叶冷翻阶,痴云暗海涯。jī yè lěng fān jiē,chī yún àn hǎi yá。
楼高劳望眼,天暝隔吟怀。lóu gāo láo wàng yǎn,tiān míng gé yín huái。
宛转愁难遣,团圆事未谐。wǎn zhuǎn chóu nán qiǎn,tuán yuán shì wèi xié。
四檐飞急雨,寂寂坐空齐。sì yán fēi jí yǔ,jì jì zuò kōng qí。

独坐

朱淑真

卷帘待明月,拂槛对西风。juǎn lián dài míng yuè,fú kǎn duì xī fēng。
夜气涵秋色,瑶河浸碧空。yè qì hán qiū sè,yáo hé jìn bì kōng。
草根鸣蟋蟀,天外叫冥鸿。cǎo gēn míng xī shuài,tiān wài jiào míng hóng。
几许旧时事,今宵谁与同。jǐ xǔ jiù shí shì,jīn xiāo shuí yǔ tóng。

墨梅

朱淑真

若个龙眠手,能传处士诗。ruò gè lóng mián shǒu,néng chuán chù shì shī。
借他窗上影,写作雪中枝。jiè tā chuāng shàng yǐng,xiě zuò xuě zhōng zhī。
顷刻回春色,轻盈动玉卮。qǐng kè huí chūn sè,qīng yíng dòng yù zhī。
不能殷七七,横笛月中吹。bù néng yīn qī qī,héng dí yuè zhōng chuī。

春日有作

朱淑真

景近清明节,垂杨翠缕长。jǐng jìn qīng míng jié,chuí yáng cuì lǚ zhǎng。
塞鸿归朔漠,海燕度潇湘。sāi hóng guī shuò mò,hǎi yàn dù xiāo xiāng。
花丽繁争锦,莺娇巧转簧。huā lì fán zhēng jǐn,yīng jiāo qiǎo zhuǎn huáng。
西园正明媚,收拾入吟乡。xī yuán zhèng míng mèi,shōu shí rù yín xiāng。
3071234567»