古诗词

霜夜

朱淑真

彤云黯黯暮天寒,半卷珠帘未欲眠。tóng yún àn àn mù tiān hán,bàn juǎn zhū lián wèi yù mián。
独坐小窗无伴侣,可怜霜月向人圆。dú zuò xiǎo chuāng wú bàn lǚ,kě lián shuāng yuè xiàng rén yuán。
朱淑真

朱淑真

朱淑真(约1135~约1180),号幽栖居士,宋代女诗人,亦为唐宋以来留存作品最丰盛的女作家之一。南宋初年时在世,祖籍歙州(治今安徽歙县),《四库全书》中定其为“浙中海宁人”,一说浙江钱塘(今浙江杭州)人。生于仕宦之家。夫为文法小吏,因志趣不合,夫妻不睦,终致其抑郁早逝。又传淑真过世后,父母将其生前文稿付之一炬。其余生平不可考,素无定论。现存《断肠诗集》、《断肠词》传世,为劫后余篇。 朱淑真的作品>>

猜您喜欢

春昼偶成

朱淑真

默默深闺掩昼关,简编盈案小窗寒。mò mò shēn guī yǎn zhòu guān,jiǎn biān yíng àn xiǎo chuāng hán。
却嗟流水琴中意,难向人前取次弹。què jiē liú shuǐ qín zhōng yì,nán xiàng rén qián qǔ cì dàn。

立春日妆成宜春花

朱淑真

青幡碧胜缕金文,柳色梅花逐指新。qīng fān bì shèng lǚ jīn wén,liǔ sè méi huā zhú zhǐ xīn。
却笑尚为儿女态,宝刀剪彩强为春。què xiào shàng wèi ér nǚ tài,bǎo dāo jiǎn cǎi qiáng wèi chūn。

春晓杂兴

朱淑真

挑尽残灯梦欲迷,子规催月小楼西。tiāo jǐn cán dēng mèng yù mí,zi guī cuī yuè xiǎo lóu xī。
纱窗偷眼天将晓,无数宿禽花下啼。shā chuāng tōu yǎn tiān jiāng xiǎo,wú shù sù qín huā xià tí。

寒食咏怀

朱淑真

淮南寒食更风流,丝管纷纷逐胜游。huái nán hán shí gèng fēng liú,sī guǎn fēn fēn zhú shèng yóu。
春色眼前无限好,思亲怀土自多愁。chūn sè yǎn qián wú xiàn hǎo,sī qīn huái tǔ zì duō chóu。

春燕

朱淑真

帘前日暖翩翩过,帘外风轻对对斜。lián qián rì nuǎn piān piān guò,lián wài fēng qīng duì duì xié。
偏是社来还社去,年年不见蜡梅花。piān shì shè lái hái shè qù,nián nián bù jiàn là méi huā。

春夜感怀

朱淑真

清江碧草两悠悠,各自风流一种愁。qīng jiāng bì cǎo liǎng yōu yōu,gè zì fēng liú yī zhǒng chóu。
正是落花寒食夜,夜深无伴倚空楼。zhèng shì luò huā hán shí yè,yè shēn wú bàn yǐ kōng lóu。

独坐感春

朱淑真

翠密藏鸦绿柳提,伤春懒矣步桃溪。cuì mì cáng yā lǜ liǔ tí,shāng chūn lǎn yǐ bù táo xī。
梦回窗下日当午,鶗鴂一声林外啼。mèng huí chuāng xià rì dāng wǔ,tí jué yī shēng lín wài tí。

暮春有感

朱淑真

倦对飘零满径花,静闻春水闹鸣蛙。juàn duì piāo líng mǎn jìng huā,jìng wén chūn shuǐ nào míng wā。
故人何处草空碧,撩乱寸心天一涯。gù rén hé chù cǎo kōng bì,liāo luàn cùn xīn tiān yī yá。

夏日作

朱淑真

东风迤逦转南风,万物全归长养功。dōng fēng yí lǐ zhuǎn nán fēng,wàn wù quán guī zhǎng yǎng gōng。
舜岂无心阜民俗,薰薰歌入五弦中。shùn qǐ wú xīn fù mín sú,xūn xūn gē rù wǔ xián zhōng。

暑月独眠

朱淑真

纱幮困卧日初长,解却红裙小罩凉。shā chú kùn wò rì chū zhǎng,jiě què hóng qún xiǎo zhào liáng。
一篆炉烟笼午枕,冰肌生汗白莲香。yī zhuàn lú yān lóng wǔ zhěn,bīng jī shēng hàn bái lián xiāng。

暑夜

朱淑真

水亭相对已黄昏,静数飞萤过小园。shuǐ tíng xiāng duì yǐ huáng hūn,jìng shù fēi yíng guò xiǎo yuán。
窗下孤灯自明灭,无陶独自懒扃门。chuāng xià gū dēng zì míng miè,wú táo dú zì lǎn jiōng mén。

夏夜有作

朱淑真

暑夕炎蒸著摸人,移床借月卧中庭。shǔ xī yán zhēng zhù mō rén,yí chuáng jiè yuè wò zhōng tíng。
更深露下衣襟冷,梦到阳台不奈醒。gèng shēn lù xià yī jīn lěng,mèng dào yáng tái bù nài xǐng。

夏夜乘凉

朱淑真

满意好风生水面,趁人明月到天心。mǎn yì hǎo fēng shēng shuǐ miàn,chèn rén míng yuè dào tiān xīn。
此时情绪谁能会,独坐中庭夜已深。cǐ shí qíng xù shuí néng huì,dú zuò zhōng tíng yè yǐ shēn。

夏日游水阁

朱淑真

淡红衫子透肌肤,夏日初长水阁虚。dàn hóng shān zi tòu jī fū,xià rì chū zhǎng shuǐ gé xū。
独自凭阑无个事,水风凉处读文书。dú zì píng lán wú gè shì,shuǐ fēng liáng chù dú wén shū。

秋日偶题

朱淑真

芙蓉斜倚胭脂脸,岩桂轻摇金粟花。fú róng xié yǐ yān zhī liǎn,yán guì qīng yáo jīn sù huā。
愁思不知秋浩荡,一鞭逸兴绕天涯。chóu sī bù zhī qiū hào dàng,yī biān yì xīng rào tiān yá。