古诗词

苦热闻田夫语有感

朱淑真

日轮推火烧长空,正是六月三伏中。rì lún tuī huǒ shāo zhǎng kōng,zhèng shì liù yuè sān fú zhōng。
旱云万叠赤不雨,地裂河枯尘起风。hàn yún wàn dié chì bù yǔ,dì liè hé kū chén qǐ fēng。
农忧田亩死禾黍,车水救田无暂处。nóng yōu tián mǔ sǐ hé shǔ,chē shuǐ jiù tián wú zàn chù。
日长饥渴喉咙焦,汗血勤劳谁与语。rì zhǎng jī kě hóu lóng jiāo,hàn xuè qín láo shuí yǔ yǔ。
播插耕耘功已足,尚愁秋晚无成熟。bō chā gēng yún gōng yǐ zú,shàng chóu qiū wǎn wú chéng shú。
云霓不至空自忙,恨不抬头向天哭。yún ní bù zhì kōng zì máng,hèn bù tái tóu xiàng tiān kū。
寄语豪家轻薄儿,纶巾羽扇将何为。jì yǔ háo jiā qīng báo ér,lún jīn yǔ shàn jiāng hé wèi。
田中青稻半黄槁,安坐高堂知不知。tián zhōng qīng dào bàn huáng gǎo,ān zuò gāo táng zhī bù zhī。
朱淑真

朱淑真

朱淑真(约1135~约1180),号幽栖居士,宋代女诗人,亦为唐宋以来留存作品最丰盛的女作家之一。南宋初年时在世,祖籍歙州(治今安徽歙县),《四库全书》中定其为“浙中海宁人”,一说浙江钱塘(今浙江杭州)人。生于仕宦之家。夫为文法小吏,因志趣不合,夫妻不睦,终致其抑郁早逝。又传淑真过世后,父母将其生前文稿付之一炬。其余生平不可考,素无定论。现存《断肠诗集》、《断肠词》传世,为劫后余篇。 朱淑真的作品>>

猜您喜欢

新荷

朱淑真

平波浮动洛妃钿,翠色娇圆小更鲜。píng bō fú dòng luò fēi diàn,cuì sè jiāo yuán xiǎo gèng xiān。
荡漾湖光三十顷,未知叶底是谁莲。dàng yàng hú guāng sān shí qǐng,wèi zhī yè dǐ shì shuí lián。

水栀子

朱淑真

一痕春寄小峰蛮,薝卜香清水影寒。yī hén chūn jì xiǎo fēng mán,zhān bo xiāng qīng shuǐ yǐng hán。
玉质自然无暑意,更宜移就月中看。yù zhì zì rán wú shǔ yì,gèng yí yí jiù yuè zhōng kàn。

羞燕

朱淑真

停针无语泪盈眸,不但伤春夏亦愁。tíng zhēn wú yǔ lèi yíng móu,bù dàn shāng chūn xià yì chóu。
花外飞来双燕子,一番飞过一番羞。huā wài fēi lái shuāng yàn zi,yī fān fēi guò yī fān xiū。

早秋

朱淑真

一痕雨过湿秋光,纨扇初抛自有凉。yī hén yǔ guò shī qiū guāng,wán shàn chū pāo zì yǒu liáng。
雾影乍随山影薄,蛩声偏接漏声长。wù yǐng zhà suí shān yǐng báo,qióng shēng piān jiē lòu shēng zhǎng。

秋日登楼

朱淑真

梧影萧疏弄晚晴,残蝉凄楚不堪听。wú yǐng xiāo shū nòng wǎn qíng,cán chán qī chǔ bù kān tīng。
楼高望极秋山去,溢眼重重叠叠青。lóu gāo wàng jí qiū shān qù,yì yǎn zhòng zhòng dié dié qīng。

秋夜杂书二首

朱淑真

雨过凉生枕簟秋,楼头新月挂银钩。yǔ guò liáng shēng zhěn diàn qiū,lóu tóu xīn yuè guà yín gōu。
且无挥扇劳纤手,只好烧香伴酒瓯。qiě wú huī shàn láo xiān shǒu,zhǐ hǎo shāo xiāng bàn jiǔ ōu。

秋夜杂书二首

朱淑真

窗外蛩吟解说秋,迢迢清夜惜前游。chuāng wài qióng yín jiě shuō qiū,tiáo tiáo qīng yè xī qián yóu。
月华飞过西楼上,添起离人一段愁。yuè huá fēi guò xī lóu shàng,tiān qǐ lí rén yī duàn chóu。

秋夜二首

朱淑真

夜久无眠秋气清,烛花频剪欲三更。yè jiǔ wú mián qiū qì qīng,zhú huā pín jiǎn yù sān gèng。
铺床凉满梧桐月,月在梧桐缺处明。pù chuáng liáng mǎn wú tóng yuè,yuè zài wú tóng quē chù míng。

秋夜二首

朱淑真

凉天如水夜澄鲜,桂子风清嫩去眠。liáng tiān rú shuǐ yè chéng xiān,guì zi fēng qīng nèn qù mián。
多谢嫦娥知我意,中秋未到月先圆。duō xiè cháng é zhī wǒ yì,zhōng qiū wèi dào yuè xiān yuán。

秋夜闻雨三首

朱淑真

似箭撩风穿帐幕,如倾凉雨咽更筹。shì jiàn liāo fēng chuān zhàng mù,rú qīng liáng yǔ yàn gèng chóu。
冷怀攲枕人无寐,铁石肝肠也泪流。lěng huái qī zhěn rén wú mèi,tiě shí gān cháng yě lèi liú。

秋夜闻雨三首

朱淑真

竹窗萧索镇如秋,雨滴檐花夜不休。zhú chuāng xiāo suǒ zhèn rú qiū,yǔ dī yán huā yè bù xiū。
独宿广寒多少恨,一时分付我心头。dú sù guǎng hán duō shǎo hèn,yī shí fēn fù wǒ xīn tóu。

秋夜闻雨三首

朱淑真

似篾身材无事瘦,如丝肠肚怎禁愁。shì miè shēn cái wú shì shòu,rú sī cháng dù zěn jìn chóu。
鸣窗更听芭蕉雨,一叶中藏万斛愁。míng chuāng gèng tīng bā jiāo yǔ,yī yè zhōng cáng wàn hú chóu。

秋夜有感

朱淑真

哭损双眸断尽肠,怕黄昏后到昏黄。kū sǔn shuāng móu duàn jǐn cháng,pà huáng hūn hòu dào hūn huáng。
更堪细雨新秋夜,一点残灯伴夜长。gèng kān xì yǔ xīn qiū yè,yī diǎn cán dēng bàn yè zhǎng。

中夜

朱淑真

冯夷捧出一轮月,河伯吹开万里云。féng yí pěng chū yī lún yuè,hé bó chuī kāi wàn lǐ yún。
寥廓无尘河汉远,水光天影接清芬。liáo kuò wú chén hé hàn yuǎn,shuǐ guāng tiān yǐng jiē qīng fēn。

月夜

朱淑真

灯花鹊喜两无凭,那更清宵梦不成。dēng huā què xǐ liǎng wú píng,nà gèng qīng xiāo mèng bù chéng。
月上楼头天似洗,愁人别是一般情。yuè shàng lóu tóu tiān shì xǐ,chóu rén bié shì yī bān qíng。