古诗词

喜雨

朱淑真

赤日炎炎烧八荒,田中无雨苗半黄。chì rì yán yán shāo bā huāng,tián zhōng wú yǔ miáo bàn huáng。
天工不放老龙懒,赤电驱雷云四方。tiān gōng bù fàng lǎo lóng lǎn,chì diàn qū léi yún sì fāng。
琼瑰万斛写碧落,陂塘池沼皆泱泱。qióng guī wàn hú xiě bì luò,bēi táng chí zhǎo jiē yāng yāng。
高田低田尽沾泽,农喜禾无可槁伤。gāo tián dī tián jǐn zhān zé,nóng xǐ hé wú kě gǎo shāng。
我皇圣德布寰宇,六月青天降甘雨。wǒ huáng shèng dé bù huán yǔ,liù yuè qīng tiān jiàng gān yǔ。
四海咸蒙滂沛恩,九州尽解焦熬苦。sì hǎi xián méng pāng pèi ēn,jiǔ zhōu jǐn jiě jiāo áo kǔ。
倾盆势歇尘点无,衣袂生凉罢挥羽。qīng pén shì xiē chén diǎn wú,yī mèi shēng liáng bà huī yǔ。
江上数峰天外青,眼界增明快心腑。jiāng shàng shù fēng tiān wài qīng,yǎn jiè zēng míng kuài xīn fǔ。
炎热一洗无留迹,顿觉好风生雨腋。yán rè yī xǐ wú liú jì,dùn jué hǎo fēng shēng yǔ yè。
纱厨湘簟爽气新,沉李削瓜浮玉液。shā chú xiāng diàn shuǎng qì xīn,chén lǐ xuē guā fú yù yè。
傍池占得秋意多,尚馀珠点缀圆荷。bàng chí zhàn dé qiū yì duō,shàng yú zhū diǎn zhuì yuán hé。
楼头月上云散尽,远水连天天接波。lóu tóu yuè shàng yún sàn jǐn,yuǎn shuǐ lián tiān tiān jiē bō。
朱淑真

朱淑真

朱淑真(约1135~约1180),号幽栖居士,宋代女诗人,亦为唐宋以来留存作品最丰盛的女作家之一。南宋初年时在世,祖籍歙州(治今安徽歙县),《四库全书》中定其为“浙中海宁人”,一说浙江钱塘(今浙江杭州)人。生于仕宦之家。夫为文法小吏,因志趣不合,夫妻不睦,终致其抑郁早逝。又传淑真过世后,父母将其生前文稿付之一炬。其余生平不可考,素无定论。现存《断肠诗集》、《断肠词》传世,为劫后余篇。 朱淑真的作品>>

猜您喜欢

后庭花

朱淑真

岂意为花属后庭,荒迷亡国自兹生。qǐ yì wèi huā shǔ hòu tíng,huāng mí wáng guó zì zī shēng。
至今犹恨隔江唱,可惜当时枉用情。zhì jīn yóu hèn gé jiāng chàng,kě xī dāng shí wǎng yòng qíng。

乞兰

朱淑真

幽芳别得化工栽,红紫纷纷莫与偕。yōu fāng bié dé huà gōng zāi,hóng zǐ fēn fēn mò yǔ xié。
珍重故人培养厚,真香独许寄庭阶。zhēn zhòng gù rén péi yǎng hòu,zhēn xiāng dú xǔ jì tíng jiē。

项羽二首

朱淑真

自古兴亡本自天,岂容人力预其间。zì gǔ xīng wáng běn zì tiān,qǐ róng rén lì yù qí jiān。
非凭天与凭骓逝,骓不前兮战已闲。fēi píng tiān yǔ píng zhuī shì,zhuī bù qián xī zhàn yǐ xián。

项羽二首

朱淑真

盖世英雄力拔山,岂知天意在西关。gài shì yīng xióng lì bá shān,qǐ zhī tiān yì zài xī guān。
范增可用非能用,徒叹身亡顷刻间。fàn zēng kě yòng fēi néng yòng,tú tàn shēn wáng qǐng kè jiān。

韩信

朱淑真

男儿忍辱志长存,出胯曾无怨一言。nán ér rěn rǔ zhì zhǎng cún,chū kuà céng wú yuàn yī yán。
漂母人亡石空在,不知还肯念王孙。piāo mǔ rén wáng shí kōng zài,bù zhī hái kěn niàn wáng sūn。

张良

朱淑真

功成名遂便归休,天道分明不与留。gōng chéng míng suì biàn guī xiū,tiān dào fēn míng bù yǔ liú。
果可人间恋驹隙,何心愿学赤松游。guǒ kě rén jiān liàn jū xì,hé xīn yuàn xué chì sōng yóu。

陆贾

朱淑真

汉方扰扰袭秦风,勇士相高马上功。hàn fāng rǎo rǎo xí qín fēng,yǒng shì xiāng gāo mǎ shàng gōng。
惟有君侯守奇节,能将新语悟宸衷。wéi yǒu jūn hóu shǒu qí jié,néng jiāng xīn yǔ wù chén zhōng。

贾生

朱淑真

文帝为君固有馀,岂容流涕复长吁。wén dì wèi jūn gù yǒu yú,qǐ róng liú tì fù zhǎng xū。
单于可击非无策,表饵陈来术已疏。dān yú kě jī fēi wú cè,biǎo ěr chén lái shù yǐ shū。

董生

朱淑真

秦火经来道失真,下帷发愤每劳神。qín huǒ jīng lái dào shī zhēn,xià wéi fā fèn měi láo shén。
谁知异日为无得,只听平津一老臣。shuí zhī yì rì wèi wú dé,zhǐ tīng píng jīn yī lǎo chén。

晁错

朱淑真

七国绵延蔓草图,一言请削独干诛。qī guó mián yán màn cǎo tú,yī yán qǐng xuē dú gàn zhū。
扬雄自负功名志,犹罪当时太失愚。yáng xióng zì fù gōng míng zhì,yóu zuì dāng shí tài shī yú。

刘向二首

朱淑真

洽闻博识似君难,况复腾凌宗室间。qià wén bó shí shì jūn nán,kuàng fù téng líng zōng shì jiān。
屡谏不容甘畎亩,七侯同日亦何颜。lǚ jiàn bù róng gān quǎn mǔ,qī hóu tóng rì yì hé yán。

刘向二首

朱淑真

王氏滔天擅国权,可堪恭显厕其间。wáng shì tāo tiān shàn guó quán,kě kān gōng xiǎn cè qí jiān。
屡形天谴君非悟,徒使宗臣每犯颜。lǚ xíng tiān qiǎn jūn fēi wù,tú shǐ zōng chén měi fàn yán。

舟行即事七首

朱淑真

帆高风顺疾如飞,天阔波平远又低。fān gāo fēng shùn jí rú fēi,tiān kuò bō píng yuǎn yòu dī。
山色水光随地改,共谁裁剪入新诗。shān sè shuǐ guāng suí dì gǎi,gòng shuí cái jiǎn rù xīn shī。

舟行即事七首

朱淑真

扁舟欲发意何如,回望乡关万里馀。biǎn zhōu yù fā yì hé rú,huí wàng xiāng guān wàn lǐ yú。
谁识此情肠断处,白云遥处有亲庐。shuí shí cǐ qíng cháng duàn chù,bái yún yáo chù yǒu qīn lú。

舟行即事七首

朱淑真

画舸寒江江上亭,行舟来去泛纵横。huà gě hán jiāng jiāng shàng tíng,xíng zhōu lái qù fàn zòng héng。
无端添起思乡意,一字天边归雁声。wú duān tiān qǐ sī xiāng yì,yī zì tiān biān guī yàn shēng。