古诗词

怨朱弦和王明佐新声慰其不遇名曰怨朱弦

王世贞

谱朱弦,一片秋声。pǔ zhū xián,yī piàn qiū shēng。
万壑松涛,银汉初倾。wàn hè sōng tāo,yín hàn chū qīng。
挟遍侯门,沈深似海,雕栏十二娇莺。xié biàn hóu mén,shěn shēn shì hǎi,diāo lán shí èr jiāo yīng。
流苏帐底,小按银筝。liú sū zhàng dǐ,xiǎo àn yín zhēng。
哑哑轧轧嘤嘤。yǎ yǎ yà yà yīng yīng。
骂书生煞横,捻冷装酸,搅破春情。mà shū shēng shā héng,niǎn lěng zhuāng suān,jiǎo pò chūn qíng。
我道高山流水,渠道香云暖雨,两语难凭。wǒ dào gāo shān liú shuǐ,qú dào xiāng yún nuǎn yǔ,liǎng yǔ nán píng。
怎能勾、师涓老子,证个分明。zěn néng gōu shī juān lǎo zi,zhèng gè fēn míng。
酒人哉,匕首荆卿。jiǔ rén zāi,bǐ shǒu jīng qīng。
宋意悲歌,高渐沾缨。sòng yì bēi gē,gāo jiàn zhān yīng。
应徵飞霜,倚天雌霓,长河倒泻珠绳。yīng zhēng fēi shuāng,yǐ tiān cí ní,zhǎng hé dào xiè zhū shéng。
葡萄尚暖,蝴蝶犹萦。pú táo shàng nuǎn,hú dié yóu yíng。
陡被杜宇啼醒。dǒu bèi dù yǔ tí xǐng。
道不如归去,归去来兮,任汝纵横。dào bù rú guī qù,guī qù lái xī,rèn rǔ zòng héng。
鱼为洞庭清乐,凤为苏门长啸,飞跃争听。yú wèi dòng tíng qīng lè,fèng wèi sū mén zhǎng xiào,fēi yuè zhēng tīng。
何须借、天公两耳,枉施瑶京。hé xū jiè tiān gōng liǎng ěr,wǎng shī yáo jīng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

闲居无事偶亿古人恒语成联者因以所感足之不论其合与否也

王世贞

解绶还神虎,买舟向吴会。jiě shòu hái shén hǔ,mǎi zhōu xiàng wú huì。
冷如鬼手馨,强来捉人臂。lěng rú guǐ shǒu xīn,qiáng lái zhuō rén bì。

春游

王世贞

碧濑春粼粼,芳洲遍绿蘋。bì lài chūn lín lín,fāng zhōu biàn lǜ píng。
摘花惊坐鸟,飞絮惹游人。zhāi huā jīng zuò niǎo,fēi xù rě yóu rén。

题金陵景送康永锡一绝

王世贞

莫催桃叶艇,去泛秦淮色。mò cuī táo yè tǐng,qù fàn qín huái sè。
有兴展此图,一挂高斋壁。yǒu xīng zhǎn cǐ tú,yī guà gāo zhāi bì。

半峰亭

王世贞

不爱天上游,不爱人间住。bù ài tiān shàng yóu,bù ài rén jiān zhù。
爱此半峰间,卧看云来去。ài cǐ bàn fēng jiān,wò kàn yún lái qù。

清晖轩

王世贞

微风卷帷起,面面延清晖。wēi fēng juǎn wéi qǐ,miàn miàn yán qīng huī。
无生一话后,日晏不成归。wú shēng yī huà hòu,rì yàn bù chéng guī。

碧玉沼

王世贞

一片荆山玉,琢成秋月圆。yī piàn jīng shān yù,zuó chéng qiū yuè yuán。
风波落叶尽,下有蔚蓝天。fēng bō luò yè jǐn,xià yǒu wèi lán tiān。

观音岩

王世贞

洗髻碧流润,绕龛红叶深。xǐ jì bì liú rùn,rào kān hóng yè shēn。
松风定中过,不是海潮音。sōng fēng dìng zhōng guò,bù shì hǎi cháo yīn。

白龙洞

王世贞

春雷地底发,匹练空中飞。chūn léi dì dǐ fā,pǐ liàn kōng zhōng fēi。
毋劳久行雨,解旱便应归。wú láo jiǔ xíng yǔ,jiě hàn biàn yīng guī。

多景岩

王世贞

千岩荐奇色,使我劳清瞬。qiān yán jiàn qí sè,shǐ wǒ láo qīng shùn。
其若老僧何,不见亦无尽。qí ruò lǎo sēng hé,bù jiàn yì wú jǐn。

宝云井

王世贞

片片胜鬘云,坠入功德井。piàn piàn shèng mán yún,zhuì rù gōng dé jǐng。
山僧解夏还,和云煮新茗。shān sēng jiě xià hái,hé yún zhǔ xīn míng。

偃盖松

王世贞

青松作偃盖,相与谈禅理。qīng sōng zuò yǎn gài,xiāng yǔ tán chán lǐ。
折取松下枝,与师充麈尾。zhé qǔ sōng xià zhī,yǔ shī chōng zhǔ wěi。

铁塔

王世贞

当时铁轮王,建此七宝树。dāng shí tiě lún wáng,jiàn cǐ qī bǎo shù。
风送黑云归,岩栖不知处。fēng sòng hēi yún guī,yán qī bù zhī chù。

妙高峰

王世贞

金山妙高台,飞到峰头住。jīn shān miào gāo tái,fēi dào fēng tóu zhù。
逢师卓锡声,不敢复飞去。féng shī zhuó xī shēng,bù gǎn fù fēi qù。

东斋

王世贞

月出东林端,不照东斋屋。yuè chū dōng lín duān,bù zhào dōng zhāi wū。
趺坐看西山,千岩散金粟。fū zuò kàn xī shān,qiān yán sàn jīn sù。

西隐

王世贞

一瓢挂一锡,毋劳问姓名。yī piáo guà yī xī,wú láo wèn xìng míng。
欲识西来意,崖前柏子生。yù shí xī lái yì,yá qián bǎi zi shēng。