古诗词

游龙门归

韩维

洛浦残芳尽,来寻关塞春。luò pǔ cán fāng jǐn,lái xún guān sāi chūn。
青林横石阁,翠壁涌金人。qīng lín héng shí gé,cuì bì yǒng jīn rén。
涧草薰衣晚,松风落面新。jiàn cǎo xūn yī wǎn,sōng fēng luò miàn xīn。
愁驱向城骑,还踏九衢尘。chóu qū xiàng chéng qí,hái tà jiǔ qú chén。
韩维

韩维

宋开封雍丘人,字持国。韩绛弟。以父辅政,不试进士,父没,闭门不仕。以荐入官。英宗朝,迁同修起居注,进知制诰。神宗即位,除龙图阁直学士,直言敢谏。历知汝州、开封府、许州。熙宁七年,召为翰林学士承旨,力言新法之弊。以兄入相,出知河阳。哲宗元祐初,参与详定更革役法,然以为王安石《三经新义》可与先儒之说并行。拜门下侍郎,为忌者所谗,分司南京。久之,以太子少傅致仕。绍圣中,坐元祐党,安置均州。有《南阳集》。 韩维的作品>>

猜您喜欢

六弟亲诣松楸时祭

韩维

上冢还家古所荣,白头今日倍伤情。shàng zhǒng hái jiā gǔ suǒ róng,bái tóu jīn rì bèi shāng qíng。
怀今又出高阳里,夹道争看太守旌。huái jīn yòu chū gāo yáng lǐ,jiā dào zhēng kàn tài shǒu jīng。
应念少游尝有语,可能疏氏独高明。yīng niàn shǎo yóu cháng yǒu yǔ,kě néng shū shì dú gāo míng。
昔湖水色清堪濯,毋使尘埃久污缨。xī hú shuǐ sè qīng kān zhuó,wú shǐ chén āi jiǔ wū yīng。

筵上遇雪赠人

韩维

前贤遇雪方乘兴,何况雪飞欢兴时。qián xián yù xuě fāng chéng xīng,hé kuàng xuě fēi huān xīng shí。
自古难并惟美景,人生不饮是痴儿。zì gǔ nán bìng wéi měi jǐng,rén shēng bù yǐn shì chī ér。
颠狂故态无先舞,淡薄幽怀子独诗。diān kuáng gù tài wú xiān wǔ,dàn báo yōu huái zi dú shī。
安得琼花更飘洒,常令此物及蚩蚩。ān dé qióng huā gèng piāo sǎ,cháng lìng cǐ wù jí chī chī。

寄李公达

韩维

早为书殿同游客,尝贰侯藩共理臣。zǎo wèi shū diàn tóng yóu kè,cháng èr hóu fān gòng lǐ chén。
流景又逢黄菊节,狂欢犹记紫荆春。liú jǐng yòu féng huáng jú jié,kuáng huān yóu jì zǐ jīng chūn。
浮生几度花前饮,访旧多为柏下人。fú shēng jǐ dù huā qián yǐn,fǎng jiù duō wèi bǎi xià rén。
闻说真乘得深趣,暂抛珍御出埃尘。wén shuō zhēn chéng dé shēn qù,zàn pāo zhēn yù chū āi chén。

谢厚卿载酒见过

韩维

黄花池馆雨馀清,载酒亲迂太守旌。huáng huā chí guǎn yǔ yú qīng,zài jiǔ qīn yū tài shǒu jīng。
交契早陪廊庙语,宾欢曲尽里闾情。jiāo qì zǎo péi láng miào yǔ,bīn huān qū jǐn lǐ lǘ qíng。
尊前白发时间乐,烛下红妆分外明。zūn qián bái fā shí jiān lè,zhú xià hóng zhuāng fēn wài míng。
今日始谙闲气味,十年枉却叹劳生。jīn rì shǐ ān xián qì wèi,shí nián wǎng què tàn láo shēng。

再和二首

韩维

壮岁希高事独清,介然何意慕三旌。zhuàng suì xī gāo shì dú qīng,jiè rán hé yì mù sān jīng。
无邪每奉先儒戒,有犯常存狷者情。wú xié měi fèng xiān rú jiè,yǒu fàn cháng cún juàn zhě qíng。
任重股肱惭暗弱,老全骸骨赖休明。rèn zhòng gǔ gōng cán àn ruò,lǎo quán hái gǔ lài xiū míng。
非因大旆闲来往,仲蔚蓬蒿绕舍生。fēi yīn dà pèi xián lái wǎng,zhòng wèi péng hāo rào shě shēng。

再和二首

韩维

应为开门近太清,故携歌管逐双旌。yīng wèi kāi mén jìn tài qīng,gù xié gē guǎn zhú shuāng jīng。
酒逢欢后宁论量,语到真时不属情。jiǔ féng huān hòu níng lùn liàng,yǔ dào zhēn shí bù shǔ qíng。
木叶吟风千籁作,菊丛含雨万珠明。mù yè yín fēng qiān lài zuò,jú cóng hán yǔ wàn zhū míng。
知公几案常丰暇,诗思如泉日夜生。zhī gōng jǐ àn cháng fēng xiá,shī sī rú quán rì yè shēng。

谢李公达惠诗再答

韩维

功名无得得闲身,位列东朝愧汉臣。gōng míng wú dé dé xián shēn,wèi liè dōng cháo kuì hàn chén。
空性屡捞潭底月,浮名那记禁中春。kōng xìng lǚ lāo tán dǐ yuè,fú míng nà jì jìn zhōng chūn。
知音罕遇忘言士,绝学常思过量人。zhī yīn hǎn yù wàng yán shì,jué xué cháng sī guò liàng rén。
莫取无心心外道,此心生处即为尘。mò qǔ wú xīn xīn wài dào,cǐ xīn shēng chù jí wèi chén。

次韵和厚卿答微之

韩维

秉节当官号直清,非招不往为虞旌。bǐng jié dāng guān hào zhí qīng,fēi zhāo bù wǎng wèi yú jīng。
书闻玉座光儒效,任久琳宫长道情。shū wén yù zuò guāng rú xiào,rèn jiǔ lín gōng zhǎng dào qíng。
老纵笔锋尤壮健,醉评花艳益精明。lǎo zòng bǐ fēng yóu zhuàng jiàn,zuì píng huā yàn yì jīng míng。
吾人岂是蓬蒿士,默默拘挛过一生。wú rén qǐ shì péng hāo shì,mò mò jū luán guò yī shēng。

和微之

韩维

风骚宿将勇于行,白日堂堂整旆旌。fēng sāo sù jiāng yǒng yú xíng,bái rì táng táng zhěng pèi jīng。
再鼓未甘衰战气,千毫犹可奉诗情。zài gǔ wèi gān shuāi zhàn qì,qiān háo yóu kě fèng shī qíng。
忘机始验朋欢浃,受恶方知酒令明。wàng jī shǐ yàn péng huān jiā,shòu è fāng zhī jiǔ lìng míng。
了得本来常寂灭,一尘何足累无生。le dé běn lái cháng jì miè,yī chén hé zú lèi wú shēng。

赠卞大夫

韩维

鍊得朱颜老不衰,归来三径有馀资。liàn dé zhū yán lǎo bù shuāi,guī lái sān jìng yǒu yú zī。
青林蔽日深开第,翠竹生寒密映池。qīng lín bì rì shēn kāi dì,cuì zhú shēng hán mì yìng chí。
明月泛觞频度曲,华灯照序未收棋。míng yuè fàn shāng pín dù qū,huá dēng zhào xù wèi shōu qí。
白头默坐公毋怪,独爱泉声入夜时。bái tóu mò zuò gōng wú guài,dú ài quán shēng rù yè shí。

从厚卿乞移水仙花

韩维

翠叶亭亭出素房,远分奇艳自襄阳。cuì yè tíng tíng chū sù fáng,yuǎn fēn qí yàn zì xiāng yáng。
琴高住处元依水,青女冬来不怕霜。qín gāo zhù chù yuán yī shuǐ,qīng nǚ dōng lái bù pà shuāng。
异土花蹊惊独秀,同时梅援失幽香。yì tǔ huā qī jīng dú xiù,tóng shí méi yuán shī yōu xiāng。
当年曾效封培力,应许移根近北堂。dāng nián céng xiào fēng péi lì,yīng xǔ yí gēn jìn běi táng。

谢到水仙二本

韩维

黄中秀外干虚通,乃喜佳名近帝聪。huáng zhōng xiù wài gàn xū tōng,nǎi xǐ jiā míng jìn dì cōng。
密叶暗传深夜露,残花犹及早春风。mì yè àn chuán shēn yè lù,cán huā yóu jí zǎo chūn fēng。
拒霜已失芙蓉艳,出水难留菡萏红。jù shuāng yǐ shī fú róng yàn,chū shuǐ nán liú hàn dàn hóng。
多谢使君怜寂寞,许教绰约伴仙翁。duō xiè shǐ jūn lián jì mò,xǔ jiào chuò yuē bàn xiān wēng。

送孙通直

韩维

白首归来养性情,同时流辈尽雕零。bái shǒu guī lái yǎng xìng qíng,tóng shí liú bèi jǐn diāo líng。
忘怀物外思游好,访旧樽前得典刑。wàng huái wù wài sī yóu hǎo,fǎng jiù zūn qián dé diǎn xíng。
霜月醉留湖榭白,雪风吟度陇山青。shuāng yuè zuì liú hú xiè bái,xuě fēng yín dù lǒng shān qīng。
斯民利病君多识,好奉新书谒帝庭。sī mín lì bìng jūn duō shí,hǎo fèng xīn shū yè dì tíng。

和杜七学士见寄

韩维

谋猷久恨辜明主,骸骨终蒙赐老臣。móu yóu jiǔ hèn gū míng zhǔ,hái gǔ zhōng méng cì lǎo chén。
绝口敢论当世事,放怀重老故园春。jué kǒu gǎn lùn dāng shì shì,fàng huái zhòng lǎo gù yuán chūn。
闲寻物外忘言客,喜遇杯中得趣人。xián xún wù wài wàng yán kè,xǐ yù bēi zhōng dé qù rén。
能作新诗仍寄我,知君心不在埃尘。néng zuò xīn shī réng jì wǒ,zhī jūn xīn bù zài āi chén。

会微之诸君

韩维

开斋坐阅岁华空,乐与贤豪燕喜同。kāi zhāi zuò yuè suì huá kōng,lè yǔ xián háo yàn xǐ tóng。
清影屡移松桂月,和声频送管弦风。qīng yǐng lǚ yí sōng guì yuè,hé shēng pín sòng guǎn xián fēng。
远于籍外追歌妓,恨不樽前作醉翁。yuǎn yú jí wài zhuī gē jì,hèn bù zūn qián zuò zuì wēng。
况近始郊多废事,共迎萧露入弦中。kuàng jìn shǐ jiāo duō fèi shì,gòng yíng xiāo lù rù xián zhōng。