古诗词

冯当世挽词二首

韩维

逍遥灵寿杖,严密具茨书。xiāo yáo líng shòu zhàng,yán mì jù cí shū。
脱屣遗浮世,披衣得旧庐。tuō xǐ yí fú shì,pī yī dé jiù lú。
酹非光禄酒,祭乏武昌鱼。lèi fēi guāng lù jiǔ,jì fá wǔ chāng yú。
礼薄情从厚,秋风泪满裾。lǐ báo qíng cóng hòu,qiū fēng lèi mǎn jū。
韩维

韩维

宋开封雍丘人,字持国。韩绛弟。以父辅政,不试进士,父没,闭门不仕。以荐入官。英宗朝,迁同修起居注,进知制诰。神宗即位,除龙图阁直学士,直言敢谏。历知汝州、开封府、许州。熙宁七年,召为翰林学士承旨,力言新法之弊。以兄入相,出知河阳。哲宗元祐初,参与详定更革役法,然以为王安石《三经新义》可与先儒之说并行。拜门下侍郎,为忌者所谗,分司南京。久之,以太子少傅致仕。绍圣中,坐元祐党,安置均州。有《南阳集》。 韩维的作品>>

猜您喜欢

观安公亭戏呈观文主人

韩维

十五年来此地行,白头重到不胜情。shí wǔ nián lái cǐ dì xíng,bái tóu zhòng dào bù shèng qíng。
寒梅未放黄金蕊,冰绽初流碧玉声。hán méi wèi fàng huáng jīn ruǐ,bīng zhàn chū liú bì yù shēng。
憔悴霜松如有诉,纷披风竹似相迎。qiáo cuì shuāng sōng rú yǒu sù,fēn pī fēng zhú shì xiāng yíng。
红裙散后歌音绝,海鹤阶前时一鸣。hóng qún sàn hòu gē yīn jué,hǎi hè jiē qián shí yī míng。

和曾通判招饮后见贻

韩维

竹际松间构小堂,高眠客榻燕华觞。zhú jì sōng jiān gòu xiǎo táng,gāo mián kè tà yàn huá shāng。
每询浊酒频加酿,不问馀金几在囊。měi xún zhuó jiǔ pín jiā niàng,bù wèn yú jīn jǐ zài náng。
自愧效陶无好语,敢烦凌杜发新章。zì kuì xiào táo wú hǎo yǔ,gǎn fán líng dù fā xīn zhāng。
庆门又喜亲才子,藉藉声华满士乡。qìng mén yòu xǐ qīn cái zi,jí jí shēng huá mǎn shì xiāng。

次韵玉汝

韩维

浮生难得是华颠,美景能并属禁烟。fú shēng nán dé shì huá diān,měi jǐng néng bìng shǔ jìn yān。
况值公庭多暇日,且欣农亩兆丰年。kuàng zhí gōng tíng duō xiá rì,qiě xīn nóng mǔ zhào fēng nián。
曾裁酒量容杯斝,谓品歌声被管弦。céng cái jiǔ liàng róng bēi jiǎ,wèi pǐn gē shēng bèi guǎn xián。
莫道老人无气力,能排万事付陶然。mò dào lǎo rén wú qì lì,néng pái wàn shì fù táo rán。

同芳公上人游湖

韩维

晴阳溢目尽光华,乘兴闲来步径沙。qíng yáng yì mù jǐn guāng huá,chéng xīng xián lái bù jìng shā。
水满不知新穫稻,霜严犹放后凋花。shuǐ mǎn bù zhī xīn huò dào,shuāng yán yóu fàng hòu diāo huā。
传心密处宁离妄,着眼高时亦是邪。chuán xīn mì chù níng lí wàng,zhe yǎn gāo shí yì shì xié。
竟日清谈何所得,鱼沉鹭起各归家。jìng rì qīng tán hé suǒ dé,yú chén lù qǐ gè guī jiā。

送忠玉提刑还朝

韩维

十五年前相遇地,白头还喜一樽同。shí wǔ nián qián xiāng yù dì,bái tóu hái xǐ yī zūn tóng。
从容笑貌忘君老,款密情期似乃翁。cóng róng xiào mào wàng jūn lǎo,kuǎn mì qíng qī shì nǎi wēng。
别席俯迎篱菊秀,全家看尽渚莲红。bié xí fǔ yíng lí jú xiù,quán jiā kàn jǐn zhǔ lián hóng。
临分不用言为赠,奕世忠臣自祖风。lín fēn bù yòng yán wèi zèng,yì shì zhōng chén zì zǔ fēng。

寓展江亭谢尧夫寄酒及花

韩维

措枉我先违陛石,均劳公亦下堤沙。cuò wǎng wǒ xiān wéi bì shí,jūn láo gōng yì xià dī shā。
已欣晚岁逢良友,更喜高秋见好花。yǐ xīn wǎn suì féng liáng yǒu,gèng xǐ gāo qiū jiàn hǎo huā。
旨酒芳新来似水,危亭清绝至如家。zhǐ jiǔ fāng xīn lái shì shuǐ,wēi tíng qīng jué zhì rú jiā。
三杯举白歌相和,忘却风前两鬓华。sān bēi jǔ bái gē xiāng hé,wàng què fēng qián liǎng bìn huá。

予招宾和微之

韩维

恩予琳宫庇病身,闲中得近酒杯频。ēn yǔ lín gōng bì bìng shēn,xián zhōng dé jìn jiǔ bēi pín。
偶成五老追前会,仍喜三公作主宾。ǒu chéng wǔ lǎo zhuī qián huì,réng xǐ sān gōng zuò zhǔ bīn。
欢兴到来歌自发,吝情消尽语皆真。huān xīng dào lái gē zì fā,lìn qíng xiāo jǐn yǔ jiē zhēn。
时人不用惊疏放,同是羲皇以上人。shí rén bù yòng jīng shū fàng,tóng shì xī huáng yǐ shàng rén。

予会宾答微之惠诗

韩维

官冷身闲百不营,一时高会得耆英。guān lěng shēn xián bǎi bù yíng,yī shí gāo huì dé qí yīng。
杯心酒气兼香重,池面水华共月清。bēi xīn jiǔ qì jiān xiāng zhòng,chí miàn shuǐ huá gòng yuè qīng。
铁骑忽从弦上出,水龙争向笛中鸣。tiě qí hū cóng xián shàng chū,shuǐ lóng zhēng xiàng dí zhōng míng。
白头学士耽禅习,未免诗魔搅道情。bái tóu xué shì dān chán xí,wèi miǎn shī mó jiǎo dào qíng。

陪范尧夫之北第饮彝叟新堂

韩维

光禄新堂指顾成,非奢非俭称高情。guāng lù xīn táng zhǐ gù chéng,fēi shē fēi jiǎn chēng gāo qíng。
春风为我开朱户,晴日从公驻彩旌。chūn fēng wèi wǒ kāi zhū hù,qíng rì cóng gōng zhù cǎi jīng。
庭下早梅惊喜客,门前垂柳欲啼莺。tíng xià zǎo méi jīng xǐ kè,mén qián chuí liǔ yù tí yīng。
追攀梦境终何得,识取家乡旧路行。zhuī pān mèng jìng zhōng hé dé,shí qǔ jiā xiāng jiù lù xíng。

寄庆州德孺待制

韩维

常爱公家好弟兄,忠言直道友于情。cháng ài gōng jiā hǎo dì xiōng,zhōng yán zhí dào yǒu yú qíng。
心期光禄朝中驾,目断将军塞上旌。xīn qī guāng lù cháo zhōng jià,mù duàn jiāng jūn sāi shàng jīng。
埤堄高风回过雁,琵琶宵寂语流莺。pí nì gāo fēng huí guò yàn,pí pá xiāo jì yǔ liú yīng。
共欣出处非它辙,报国诚身各自行。gòng xīn chū chù fēi tā zhé,bào guó chéng shēn gè zì xíng。

灯夕次韵答微之

韩维

白首还家再遇春,每将弦管乐脾神。bái shǒu hái jiā zài yù chūn,měi jiāng xián guǎn lè pí shén。
况逢旧相分藩契,仍喜闲官脱世纷。kuàng féng jiù xiāng fēn fān qì,réng xǐ xián guān tuō shì fēn。
灯散异光全作昼,歌翻新调欲留云。dēng sàn yì guāng quán zuò zhòu,gē fān xīn diào yù liú yún。
归时绝景醒馀醉,极望银蟾照玉尘。guī shí jué jǐng xǐng yú zuì,jí wàng yín chán zhào yù chén。

寄郑州曾资政

韩维

鲁公旌旆镇兹邦,曾奉樽罍佚老堂。lǔ gōng jīng pèi zhèn zī bāng,céng fèng zūn léi yì lǎo táng。
彩服过庭闻政术,缁衣传世见诗章。cǎi fú guò tíng wén zhèng shù,zī yī chuán shì jiàn shī zhāng。
斗龙门外波光绿,集凤台边柳色黄。dòu lóng mén wài bō guāng lǜ,jí fèng tái biān liǔ sè huáng。
应感归欤形丽唱,故园春草满池塘。yīng gǎn guī yú xíng lì chàng,gù yuán chūn cǎo mǎn chí táng。

答李正议见贻

韩维

如公举世几何人,八十年龄自在身。rú gōng jǔ shì jǐ hé rén,bā shí nián líng zì zài shēn。
处俗不绕诸有相,持心肯受一微尘。chù sú bù rào zhū yǒu xiāng,chí xīn kěn shòu yī wēi chén。
逢僧便出衣中宝,待士多陈席上珍。féng sēng biàn chū yī zhōng bǎo,dài shì duō chén xí shàng zhēn。
火宅未须生厌苦,不离当处岂非神。huǒ zhái wèi xū shēng yàn kǔ,bù lí dāng chù qǐ fēi shén。

和尧夫思湖上秋时见寄

韩维

落尽芙蕖十顷红,败荷衰草满秋风。luò jǐn fú qú shí qǐng hóng,bài hé shuāi cǎo mǎn qiū fēng。
夷犹画鹢来天外,嘹唳惊鸿入镜中。yí yóu huà yì lái tiān wài,liáo lì jīng hóng rù jìng zhōng。
亭榭装成如待我,樽罍开处便思翁。tíng xiè zhuāng chéng rú dài wǒ,zūn léi kāi chù biàn sī wēng。
粗官岂得君留滞,府第深严合在东。cū guān qǐ dé jūn liú zhì,fǔ dì shēn yán hé zài dōng。

答唐州郑郎

韩维

先帝宫藩昔曳裾,便将狂直许倾舒。xiān dì gōng fān xī yè jū,biàn jiāng kuáng zhí xǔ qīng shū。
制分内外常更掌,省列东西亦预除。zhì fēn nèi wài cháng gèng zhǎng,shěng liè dōng xī yì yù chú。
敢以功名为己任,自知谋议与时疏。gǎn yǐ gōng míng wèi jǐ rèn,zì zhī móu yì yǔ shí shū。
归来粗足生生计,幸免乡邻厌乞诸。guī lái cū zú shēng shēng jì,xìng miǎn xiāng lín yàn qǐ zhū。