古诗词

答苏子美见寄

韩维

暮春游京洛,适与夫子遘。mù chūn yóu jīng luò,shì yǔ fū zi gòu。
衣焦未及展,挈酒且相就。yī jiāo wèi jí zhǎn,qiè jiǔ qiě xiāng jiù。
佳林延凉飙,广厦荫清昼。jiā lín yán liáng biāo,guǎng shà yīn qīng zhòu。
浩然尘虑醒,坐看天骨秀。hào rán chén lǜ xǐng,zuò kàn tiān gǔ xiù。
殷勤述平昔,感叹道艰疚。yīn qín shù píng xī,gǎn tàn dào jiān jiù。
谈辞足端倪,怀抱去蒙覆。tán cí zú duān ní,huái bào qù méng fù。
志愿始云获,睽携遽然又。zhì yuàn shǐ yún huò,kuí xié jù rán yòu。
君舟既南驰,我马亦东走。jūn zhōu jì nán chí,wǒ mǎ yì dōng zǒu。
还谯寡俦侣,孤学日以陋。hái qiáo guǎ chóu lǚ,gū xué rì yǐ lòu。
高风邈难亲,离抱曷其救。gāo fēng miǎo nán qīn,lí bào hé qí jiù。
得君别后诗,满纸字腾骤。dé jūn bié hòu shī,mǎn zhǐ zì téng zhòu。
汪洋莫知极,精密不可耨。wāng yáng mò zhī jí,jīng mì bù kě nòu。
峻严山岳停,奔放江海漏。jùn yán shān yuè tíng,bēn fàng jiāng hǎi lòu。
伏读昼夜并,文义仅通透。fú dú zhòu yè bìng,wén yì jǐn tōng tòu。
有如享太牢,继以金石侑。yǒu rú xiǎng tài láo,jì yǐ jīn shí yòu。
惟君抱雄才,文字乃兼副。wéi jūn bào xióng cái,wén zì nǎi jiān fù。
要当被金甲,独立诸将右。yào dāng bèi jīn jiǎ,dú lì zhū jiāng yòu。
指挥神武师,为国缚狂寇。zhǐ huī shén wǔ shī,wèi guó fù kuáng kòu。
献俘天子廷,功以钟鼎镂。xiàn fú tiān zi tíng,gōng yǐ zhōng dǐng lòu。
勉哉俊其时,此论讲已旧。miǎn zāi jùn qí shí,cǐ lùn jiǎng yǐ jiù。
韩维

韩维

宋开封雍丘人,字持国。韩绛弟。以父辅政,不试进士,父没,闭门不仕。以荐入官。英宗朝,迁同修起居注,进知制诰。神宗即位,除龙图阁直学士,直言敢谏。历知汝州、开封府、许州。熙宁七年,召为翰林学士承旨,力言新法之弊。以兄入相,出知河阳。哲宗元祐初,参与详定更革役法,然以为王安石《三经新义》可与先儒之说并行。拜门下侍郎,为忌者所谗,分司南京。久之,以太子少傅致仕。绍圣中,坐元祐党,安置均州。有《南阳集》。 韩维的作品>>

猜您喜欢

读白乐天传及文集

韩维

仲尼饥饿颜回夭,此意谁能问大钧。zhòng ní jī è yán huí yāo,cǐ yì shuí néng wèn dà jūn。
何事香山白居士,每嗟衰老亦言贫。hé shì xiāng shān bái jū shì,měi jiē shuāi lǎo yì yán pín。

和提刑千叶梅

韩维

层层玉叶黄金蕊,漏泄天香与世人。céng céng yù yè huáng jīn ruǐ,lòu xiè tiān xiāng yǔ shì rén。
闲寂未须嗟失地,年年长冠百花春。xián jì wèi xū jiē shī dì,nián nián zhǎng guān bǎi huā chūn。

和提刑千叶梅

韩维

擢玉自成超俗格,施朱不学入时妆。zhuó yù zì chéng chāo sú gé,shī zhū bù xué rù shí zhuāng。
莫将罗幕轻遮护,从放樽前自在香。mò jiāng luó mù qīng zhē hù,cóng fàng zūn qián zì zài xiāng。

次韵答提刑王朝奉席上看梅见贻

韩维

诚己从来不问天,肯将衰白慕华轩。chéng jǐ cóng lái bù wèn tiān,kěn jiāng shuāi bái mù huá xuān。
调羹岂是山翁事,只合看花对酒樽。diào gēng qǐ shì shān wēng shì,zhǐ hé kàn huā duì jiǔ zūn。

和微之游湖春夏秋冬四绝

韩维

冰散玉珂微弄暖,梅含金粉巧矜新。bīng sàn yù kē wēi nòng nuǎn,méi hán jīn fěn qiǎo jīn xīn。
道人不管年光逝,贪作诗章等待人。dào rén bù guǎn nián guāng shì,tān zuò shī zhāng děng dài rén。

和微之游湖春夏秋冬四绝

韩维

花边鹭立红云里,林下人行翠幄中。huā biān lù lì hóng yún lǐ,lín xià rén xíng cuì wò zhōng。
炎暑吾今知所避,全家移入广寒宫。yán shǔ wú jīn zhī suǒ bì,quán jiā yí rù guǎng hán gōng。

和微之游湖春夏秋冬四绝

韩维

败荷衰折水西流,极目清光好放舟。bài hé shuāi zhé shuǐ xī liú,jí mù qīng guāng hǎo fàng zhōu。
幸有主人频卜昼,肯同俗子更悲秋。xìng yǒu zhǔ rén pín bo zhòu,kěn tóng sú zi gèng bēi qiū。

和微之游湖春夏秋冬四绝

韩维

画舫新成水拍堤,悲丝急管韵参差。huà fǎng xīn chéng shuǐ pāi dī,bēi sī jí guǎn yùn cān chà。
吟风啸月年年事,未省曾经兴尽时。yín fēng xiào yuè nián nián shì,wèi shěng céng jīng xīng jǐn shí。

众举毗卢作僧正以诗勉之

韩维

庵前谁为子磨塼,休把真心作静看。ān qián shuí wèi zi mó zhuān,xiū bǎ zhēn xīn zuò jìng kàn。
了得诸尘非异物,披毛带角也何难。le dé zhū chén fēi yì wù,pī máo dài jiǎo yě hé nán。

和微之饮杨路分家听琵琶

韩维

酒熟梅香腊后天,春莺巧啭忽当筵。jiǔ shú méi xiāng là hòu tiān,chūn yīng qiǎo zhuàn hū dāng yán。
共嗤白傅辛勤甚,万唤千呼始上船。gòng chī bái fù xīn qín shén,wàn huàn qiān hū shǐ shàng chuán。

和微之饮杨路分家听琵琶

韩维

遇酒逢春触处春,白头相视若天伦。yù jiǔ féng chūn chù chù chūn,bái tóu xiāng shì ruò tiān lún。
须知丞相官仪重,不及琳宫自在人。xū zhī chéng xiāng guān yí zhòng,bù jí lín gōng zì zài rén。

再和尧夫同前

韩维

朱弦四十昔尝闻,艺不论多贵绝伦。zhū xián sì shí xī cháng wén,yì bù lùn duō guì jué lún。
少损新声放平淡,免教醉杀白头人。shǎo sǔn xīn shēng fàng píng dàn,miǎn jiào zuì shā bái tóu rén。

再和尧夫同前

韩维

教得新声十二弦,每逢嘉客便开筵。jiào dé xīn shēng shí èr xián,měi féng jiā kè biàn kāi yán。
春湖水绿花争发,好引红妆上画船。chūn hú shuǐ lǜ huā zhēng fā,hǎo yǐn hóng zhuāng shàng huà chuán。

再和尧夫欲借琵琶妓

韩维

画船西去水成乡,玉管朱弦出上方。huà chuán xī qù shuǐ chéng xiāng,yù guǎn zhū xián chū shàng fāng。
衰病不须多酌我,次公非酒亦能狂。shuāi bìng bù xū duō zhuó wǒ,cì gōng fēi jiǔ yì néng kuáng。

再和尧夫欲借琵琶妓

韩维

谢公故事常携妓,白傅高年自唱歌。xiè gōng gù shì cháng xié jì,bái fù gāo nián zì chàng gē。
更假红妆知有意,欲添尊酒十分多。gèng jiǎ hóng zhuāng zhī yǒu yì,yù tiān zūn jiǔ shí fēn duō。