古诗词

治圃

韩维

久雨地气泄,百草日以滋。jiǔ yǔ dì qì xiè,bǎi cǎo rì yǐ zī。
勃然翳我圃,积茀不可治。bó rán yì wǒ pǔ,jī fú bù kě zhì。
遂令萧艾质,唐突兰蕙姿。suì lìng xiāo ài zhì,táng tū lán huì zī。
鸿鹄不肯下,跳蛙恃而嘻。hóng gǔ bù kěn xià,tiào wā shì ér xī。
长林困缠绕,萝蔓郁四垂。zhǎng lín kùn chán rào,luó màn yù sì chuí。
青云避蒙密,白日为蔽亏。qīng yún bì méng mì,bái rì wèi bì kuī。
久与人迹绝,阴有物怪窥。jiǔ yǔ rén jì jué,yīn yǒu wù guài kuī。
涉秋月既仲,薙人事芟夷。shè qiū yuè jì zhòng,tì rén shì shān yí。
援斧一挥拂,榛芜为之披。yuán fǔ yī huī fú,zhēn wú wèi zhī pī。
俯怜蚁穴乱,坐听虫响移。fǔ lián yǐ xué luàn,zuò tīng chóng xiǎng yí。
濯濯行树色,涓涓佳菊枝。zhuó zhuó xíng shù sè,juān juān jiā jú zhī。
凉风自西来,众叶光参差。liáng fēng zì xī lái,zhòng yè guāng cān chà。
墙堵豁已去,南亭见华榱。qiáng dǔ huō yǐ qù,nán tíng jiàn huá cuī。
却下走直道,无复蛇虺疑。què xià zǒu zhí dào,wú fù shé huī yí。
维此峙嘉堋,饮射之所施。wéi cǐ zhì jiā péng,yǐn shè zhī suǒ shī。
循玩失前秽,放怀得新怡。xún wán shī qián huì,fàng huái dé xīn yí。
如昔汉初定,礼法坏不支。rú xī hàn chū dìng,lǐ fǎ huài bù zhī。
叔孙刬秦弊,树茅绝其仪。shū sūn chǎn qín bì,shù máo jué qí yí。
皇皇天子庭,一旦罗尊卑。huáng huáng tiān zi tíng,yī dàn luó zūn bēi。
表位肃以整,衣冠纷陆离。biǎo wèi sù yǐ zhěng,yī guān fēn lù lí。
圃也不足道,拔邪亦由斯。pǔ yě bù zú dào,bá xié yì yóu sī。
作诗试永歌,愤涕下交颐。zuò shī shì yǒng gē,fèn tì xià jiāo yí。
韩维

韩维

宋开封雍丘人,字持国。韩绛弟。以父辅政,不试进士,父没,闭门不仕。以荐入官。英宗朝,迁同修起居注,进知制诰。神宗即位,除龙图阁直学士,直言敢谏。历知汝州、开封府、许州。熙宁七年,召为翰林学士承旨,力言新法之弊。以兄入相,出知河阳。哲宗元祐初,参与详定更革役法,然以为王安石《三经新义》可与先儒之说并行。拜门下侍郎,为忌者所谗,分司南京。久之,以太子少傅致仕。绍圣中,坐元祐党,安置均州。有《南阳集》。 韩维的作品>>

猜您喜欢

和景纯栽松

韩维

芳根出涧底,秀木依墙东。fāng gēn chū jiàn dǐ,xiù mù yī qiáng dōng。
莫顾一时好,当观三世空。mò gù yī shí hǎo,dāng guān sān shì kōng。

和景纯栽松

韩维

论坚莫如松,言脆莫如葱。lùn jiān mò rú sōng,yán cuì mò rú cōng。
坚脆卒同尽,无尽无如翁。jiān cuì zú tóng jǐn,wú jǐn wú rú wēng。

润州

韩维

雄风摇碧绿,画角吊黄昏。xióng fēng yáo bì lǜ,huà jiǎo diào huáng hūn。
一带分江记,双峰点海门。yī dài fēn jiāng jì,shuāng fēng diǎn hǎi mén。

又绝句

韩维

芙蓉落尽荷叶黄,西风测测梧桐凉。fú róng luò jǐn hé yè huáng,xī fēng cè cè wú tóng liáng。
岁登讼息休吏早,林间独坐歌还乡。suì dēng sòng xī xiū lì zǎo,lín jiān dú zuò gē hái xiāng。

奉和太素见诒

韩维

幸有新醪对新菊,莫叹樽前光景促。xìng yǒu xīn láo duì xīn jú,mò tàn zūn qián guāng jǐng cù。
请公更唱自为词,缓奏金丝续银烛。qǐng gōng gèng chàng zì wèi cí,huǎn zòu jīn sī xù yín zhú。

次韵和唐公北使途中见寄二首其二

韩维

残红著树春无几,怅望君家绿玉杯。cán hóng zhù shù chūn wú jǐ,chàng wàng jūn jiā lǜ yù bēi。
美酒应容步兵醉,后堂先约戴崇开。měi jiǔ yīng róng bù bīng zuì,hòu táng xiān yuē dài chóng kāi。

和三兄立冬祠太乙二首其二

韩维

曾为祝史趋真馆,屈指于今二十年。céng wèi zhù shǐ qū zhēn guǎn,qū zhǐ yú jīn èr shí nián。
琪树瑶林成想像,直疑当日梦游仙。qí shù yáo lín chéng xiǎng xiàng,zhí yí dāng rì mèng yóu xiān。

又和史院晚出

韩维

新雨稍添清禁润,斜阳初下直庐明。xīn yǔ shāo tiān qīng jìn rùn,xié yáng chū xià zhí lú míng。
方惭饱食无裨补,更作长廊百步行。fāng cán bǎo shí wú bì bǔ,gèng zuò zhǎng láng bǎi bù xíng。

归许道中二首

韩维

京洛风尘久客情,暂由归路眼中明。jīng luò fēng chén jiǔ kè qíng,zàn yóu guī lù yǎn zhōng míng。
最怜杨柳青青色,徐策征骖唱渭城。zuì lián yáng liǔ qīng qīng sè,xú cè zhēng cān chàng wèi chéng。

归许道中二首

韩维

骆驼岗上沙如浪,马足东来困涉登。luò tuó gǎng shàng shā rú làng,mǎ zú dōng lái kùn shè dēng。
却羡长陂春水满,清晨渔子下寒罾。què xiàn zhǎng bēi chūn shuǐ mǎn,qīng chén yú zi xià hán zēng。

丞相城上植柏

韩维

种柏东城次第高,便惊苍翠映霞朝。zhǒng bǎi dōng chéng cì dì gāo,biàn jīng cāng cuì yìng xiá cháo。
有心解报公封植,不学群芳艳易凋。yǒu xīn jiě bào gōng fēng zhí,bù xué qún fāng yàn yì diāo。

和晏相公西湖

韩维

荷香时傍清樽落,菱蔓遥迎画舸开。hé xiāng shí bàng qīng zūn luò,líng màn yáo yíng huà gě kāi。
行到南亭莫回首,绿杨阴外即风埃。xíng dào nán tíng mò huí shǒu,lǜ yáng yīn wài jí fēng āi。

普明寺西亭五绝句

韩维

溪面惊禽鸣复翔,薜梢藤蔓罥衣裳。xī miàn jīng qín míng fù xiáng,bì shāo téng màn juàn yī shang。
无端修竹行不尽,何处野花时自香。wú duān xiū zhú xíng bù jǐn,hé chù yě huā shí zì xiāng。

普明寺西亭五绝句

韩维

修篁蔽日森苍壁,远麦迎风乱翠波。xiū huáng bì rì sēn cāng bì,yuǎn mài yíng fēng luàn cuì bō。
安得嵩云洒飞雨,更将清思助吟哦。ān dé sōng yún sǎ fēi yǔ,gèng jiāng qīng sī zhù yín ó。

普明寺西亭五绝句

韩维

水杨柳絮风中乱,野蔷薇花波上明。shuǐ yáng liǔ xù fēng zhōng luàn,yě qiáng wēi huā bō shàng míng。
春芳零落不照眼,对此聊复开予情。chūn fāng líng luò bù zhào yǎn,duì cǐ liáo fù kāi yǔ qíng。