古诗词

答曼叔见谢颍桥相过之什

韩维

颍川今古贤豪多,后生继者为谁何。yǐng chuān jīn gǔ xián háo duō,hòu shēng jì zhě wèi shuí hé。
吾交曼叔少挺出,力自树立非由它。wú jiāo màn shū shǎo tǐng chū,lì zì shù lì fēi yóu tā。
潜心直欲到圣处,论议不避况与轲。qián xīn zhí yù dào shèng chù,lùn yì bù bì kuàng yǔ kē。
读书下笔知所趣,崇树兰茝遗蒿莪。dú shū xià bǐ zhī suǒ qù,chóng shù lán chǎi yí hāo é。
轩昂头角事高大,肯与世俗同其波。xuān áng tóu jiǎo shì gāo dà,kěn yǔ shì sú tóng qí bō。
一从得官坐山县,有如鸷鸟著网罗。yī cóng dé guān zuò shān xiàn,yǒu rú zhì niǎo zhù wǎng luó。
朝符暮檄困奔走,尚畏官长来诛诃。cháo fú mù xí kùn bēn zǒu,shàng wèi guān zhǎng lái zhū hē。
时时矫首尘埃下,窥睹风月偷吟哦。shí shí jiǎo shǒu chén āi xià,kuī dǔ fēng yuè tōu yín ó。
我怜轶才就羁绊,岁一往视无蹉跎。wǒ lián yì cái jiù jī bàn,suì yī wǎng shì wú cuō tuó。
扁舟远放汝水岸,浊酒暮醉高阳阿。biǎn zhōu yuǎn fàng rǔ shuǐ àn,zhuó jiǔ mù zuì gāo yáng ā。
前时捧牒来颍上,谨视敛籴讥奸讹。qián shí pěng dié lái yǐng shàng,jǐn shì liǎn dí jī jiān é。
官曹寂寞古寺冷,况复朔雪飞傞傞。guān cáo jì mò gǔ sì lěng,kuàng fù shuò xuě fēi suō suō。
驰书里中二三友,固要以义当予过。chí shū lǐ zhōng èr sān yǒu,gù yào yǐ yì dāng yǔ guò。
星言整驾夕已至,霜桥晚渡冰峨峨。xīng yán zhěng jià xī yǐ zhì,shuāng qiáo wǎn dù bīng é é。
燃薪暖我频饮我,斟酌脯酱调盐鹾。rán xīn nuǎn wǒ pín yǐn wǒ,zhēn zhuó pú jiàng diào yán cuó。
倾壶举觞纷左右,客饱而笑君颜酡。qīng hú jǔ shāng fēn zuǒ yòu,kè bǎo ér xiào jūn yán tuó。
危然正论中法义,豆笾罗列陈象牺。wēi rán zhèng lùn zhōng fǎ yì,dòu biān luó liè chén xiàng xī。
嘲俳乘醉忽以发,驶如凿水放九河。cháo pái chéng zuì hū yǐ fā,shǐ rú záo shuǐ fàng jiǔ hé。
哀弦孤引四坐寂,继以箫笛相谐和。āi xián gū yǐn sì zuò jì,jì yǐ xiāo dí xiāng xié hé。
先生久与人迹绝,心如止水形枯柯。xiān shēng jiǔ yǔ rén jì jué,xīn rú zhǐ shuǐ xíng kū kē。
忽警此乐非外奖,不觉抚手促而歌。hū jǐng cǐ lè fēi wài jiǎng,bù jué fǔ shǒu cù ér gē。
归衔络马屡见夺,欲去未忍还婆娑。guī xián luò mǎ lǚ jiàn duó,yù qù wèi rěn hái pó suō。
空堂想见别后意,一灯夜守陈编哦。kōng táng xiǎng jiàn bié hòu yì,yī dēng yè shǒu chén biān ó。
兴来落纸成大句,势欲李杜相凌摩。xīng lái luò zhǐ chéng dà jù,shì yù lǐ dù xiāng líng mó。
缄题见寄邀以和,大江汹涌难为沱。jiān tí jiàn jì yāo yǐ hé,dà jiāng xiōng yǒng nán wèi tuó。
短篇涩讷非所报,为我挥笔芟烦苛。duǎn piān sè nè fēi suǒ bào,wèi wǒ huī bǐ shān fán kē。
韩维

韩维

宋开封雍丘人,字持国。韩绛弟。以父辅政,不试进士,父没,闭门不仕。以荐入官。英宗朝,迁同修起居注,进知制诰。神宗即位,除龙图阁直学士,直言敢谏。历知汝州、开封府、许州。熙宁七年,召为翰林学士承旨,力言新法之弊。以兄入相,出知河阳。哲宗元祐初,参与详定更革役法,然以为王安石《三经新义》可与先儒之说并行。拜门下侍郎,为忌者所谗,分司南京。久之,以太子少傅致仕。绍圣中,坐元祐党,安置均州。有《南阳集》。 韩维的作品>>

猜您喜欢

和孙廷平坦嵩山十首古木阴

韩维

秋风原上菊,百草同蕃滋。qiū fēng yuán shàng jú,bǎi cǎo tóng fān zī。
霜至草已死,黄花始离离。shuāng zhì cǎo yǐ sǐ,huáng huā shǐ lí lí。
君子不独异,显晦顾有时。jūn zi bù dú yì,xiǎn huì gù yǒu shí。

和孙廷平坦嵩山十首古木阴

韩维

拖网潭上归,孤烟出峰背。tuō wǎng tán shàng guī,gū yān chū fēng bèi。
稍没寒雾中,微明秋雨外。shāo méi hán wù zhōng,wēi míng qiū yǔ wài。
起我江湖心,鲈鱼方可脍。qǐ wǒ jiāng hú xīn,lú yú fāng kě kuài。

和孙廷平坦嵩山十首古木阴

韩维

阳生溪谷温,坼坼冰面破。yáng shēng xī gǔ wēn,chè chè bīng miàn pò。
渌随波色还,白放云光堕。lù suí bō sè hái,bái fàng yún guāng duò。
野鸥岂知此,终日忘形坐。yě ōu qǐ zhī cǐ,zhōng rì wàng xíng zuò。

和孙廷平坦嵩山十首古木阴

韩维

鸣泉泻幽谷,谷响声又激。míng quán xiè yōu gǔ,gǔ xiǎng shēng yòu jī。
上荫百丈松,下有无数石。shàng yīn bǎi zhàng sōng,xià yǒu wú shù shí。
会脱炎天屦,坐浸两脚赤。huì tuō yán tiān jù,zuò jìn liǎng jiǎo chì。

和晏相公触事成咏四首

韩维

梧桐倾鸣凤,鸣凤邀高翔。wú tóng qīng míng fèng,míng fèng yāo gāo xiáng。
微虫缕众叶,玲珑秋日光。wēi chóng lǚ zhòng yè,líng lóng qiū rì guāng。
本性苟不易,憔悴庸何伤。běn xìng gǒu bù yì,qiáo cuì yōng hé shāng。

和晏相公触事成咏四首

韩维

栟榈结双根,皮附若毛氄。bēn lǘ jié shuāng gēn,pí fù ruò máo rǒng。
乘秋一剪剥,碧叶始竦竦。chéng qiū yī jiǎn bō,bì yè shǐ sǒng sǒng。
岂识山中木,终年自拥肿。qǐ shí shān zhōng mù,zhōng nián zì yōng zhǒng。

和晏相公触事成咏四首

韩维

诛茅结园屋,日夕所游造。zhū máo jié yuán wū,rì xī suǒ yóu zào。
雀来啄其茨,蚓出穴其穾。què lái zhuó qí cí,yǐn chū xué qí yào。
中虚尚可托,外此非吾保。zhōng xū shàng kě tuō,wài cǐ fēi wú bǎo。

和晏相公触事成咏四首

韩维

种竹患不多,既多亦为苦。zhǒng zhú huàn bù duō,jì duō yì wèi kǔ。
长根走地脉,凌突败垣堵。zhǎng gēn zǒu dì mài,líng tū bài yuán dǔ。
物情有利害,为尔执挥斧。wù qíng yǒu lì hài,wèi ěr zhí huī fǔ。

同邻几避暑景德

韩维

修廊环无端,华殿鸟斯革。xiū láng huán wú duān,huá diàn niǎo sī gé。
石鲸窥广庭,金像飞半壁。shí jīng kuī guǎng tíng,jīn xiàng fēi bàn bì。
高槐十丈馀,凉叶散檐隙。gāo huái shí zhàng yú,liáng yè sàn yán xì。
兹游得我所,烈日徒自赤。zī yóu dé wǒ suǒ,liè rì tú zì chì。
体烦惬清潭,发散谢危帻。tǐ fán qiè qīng tán,fā sàn xiè wēi zé。
彷徉或持书,静默方对奕。páng yáng huò chí shū,jìng mò fāng duì yì。
惟时骄阳甚,燥气裂金石。wéi shí jiāo yáng shén,zào qì liè jīn shí。
城郭困风埃,田畴有忧色。chéng guō kùn fēng āi,tián chóu yǒu yōu sè。
顾惭无用躯,独此享嘉适。gù cán wú yòng qū,dú cǐ xiǎng jiā shì。
举头望赤霄,安得片云黑。jǔ tóu wàng chì xiāo,ān dé piàn yún hēi。
滂沱为飞霖,一洗周八极。pāng tuó wèi fēi lín,yī xǐ zhōu bā jí。

监宿书怀寄崔九象之

韩维

偶随世缘出,岁晏未得还。ǒu suí shì yuán chū,suì yàn wèi dé hái。
譬如无心云,会自归故山。pì rú wú xīn yún,huì zì guī gù shān。
所嗟平生友,日夕阻追攀。suǒ jiē píng shēng yǒu,rì xī zǔ zhuī pān。
想子独宿夜,灯明深竹间。xiǎng zi dú sù yè,dēng míng shēn zhú jiān。

官舍书事

韩维

官曹本自冷,况值秋风后。guān cáo běn zì lěng,kuàng zhí qiū fēng hòu。
落叶频委阶,斜光半穿牖。luò yè pín wěi jiē,xié guāng bàn chuān yǒu。
幽闲夙所尚,默静颇能久。yōu xián sù suǒ shàng,mò jìng pǒ néng jiǔ。
门外声利喧,于吾竟何有。mén wài shēng lì xuān,yú wú jìng hé yǒu。

答原甫试墨见贻

韩维

金壶道人丸法墨,持买都城人莫识。jīn hú dào rén wán fǎ mò,chí mǎi dōu chéng rén mò shí。
君先得之写大句,光与日彩相吞蚀。jūn xiān dé zhī xiě dà jù,guāng yǔ rì cǎi xiāng tūn shí。
句精墨妙气怒豪,意欲斩鲸连巨鳌。jù jīng mò miào qì nù háo,yì yù zhǎn jīng lián jù áo。
鲸鳌天地两微物,何足辱吾钩与刀。jīng áo tiān dì liǎng wēi wù,hé zú rǔ wú gōu yǔ dāo。
丈夫卷舒固有道,愿君少安无草草。zhàng fū juǎn shū gù yǒu dào,yuàn jūn shǎo ān wú cǎo cǎo。
都城不独墨好酒亦好,安得不饮自枯槁。dōu chéng bù dú mò hǎo jiǔ yì hǎo,ān dé bù yǐn zì kū gǎo。

和原甫省中种菊

韩维

种菊待佳节,节至花自繁。zhǒng jú dài jiā jié,jié zhì huā zì fán。
朝感凉风吹,夕爱清露团。cháo gǎn liáng fēng chuī,xī ài qīng lù tuán。
封培才几日,翠类纷珊珊。fēng péi cái jǐ rì,cuì lèi fēn shān shān。
君曹本称剧,占署无停翰。jūn cáo běn chēng jù,zhàn shǔ wú tíng hàn。
才优顾多暇,曾不废览观。cái yōu gù duō xiá,céng bù fèi lǎn guān。
作诗见高兴,读之起予叹。zuò shī jiàn gāo xīng,dú zhī qǐ yǔ tàn。
念昔田里居,幽事颇复论。niàn xī tián lǐ jū,yōu shì pǒ fù lùn。
种此黄紫杂,撩乱发墙根。zhǒng cǐ huáng zǐ zá,liāo luàn fā qiáng gēn。
撷英泛浊酒,亲友日为欢。xié yīng fàn zhuó jiǔ,qīn yǒu rì wèi huān。
一朝走京邑,连岁遭阻艰。yī cháo zǒu jīng yì,lián suì zāo zǔ jiān。
鬓毛将看白,泪眦荧莫乾。bìn máo jiāng kàn bái,lèi zì yíng mò qián。
时物岂不佳,感伤自有端。shí wù qǐ bù jiā,gǎn shāng zì yǒu duān。

监宿同邻几赋

韩维

浮云吐寒月,馀霰清夜气。fú yún tǔ hán yuè,yú xiàn qīng yè qì。
萧条广文直,冷冽久不寐。xiāo tiáo guǎng wén zhí,lěng liè jiǔ bù mèi。
所欣同心友,谈笑亦来塈。suǒ xīn tóng xīn yǒu,tán xiào yì lái jì。
高步南楼阴,清风散馀醉。gāo bù nán lóu yīn,qīng fēng sàn yú zuì。
仰看星斗移,俯念岁时逝。yǎng kàn xīng dòu yí,fǔ niàn suì shí shì。
兹曹寡吏责,疏拙得所庇。zī cáo guǎ lì zé,shū zhuō dé suǒ bì。
幸君数来临,共作苦吟计。xìng jūn shù lái lín,gòng zuò kǔ yín jì。

和圣俞喜雪

韩维

穷冬不雪天子忧,既祷乃降惟神休。qióng dōng bù xuě tiān zi yōu,jì dǎo nǎi jiàng wéi shén xiū。
人间半夜天地白,灵泽一洒万汇周。rén jiān bàn yè tiān dì bái,líng zé yī sǎ wàn huì zhōu。
乃知天人相响影,自古王者重修省。nǎi zhī tiān rén xiāng xiǎng yǐng,zì gǔ wáng zhě zhòng xiū shěng。
登贤黜邪朝序清,锄奸戮妖海波静。dēng xián chù xié cháo xù qīng,chú jiān lù yāo hǎi bō jìng。
群公不劳岁奔走,四时不干雨旸正。qún gōng bù láo suì bēn zǒu,sì shí bù gàn yǔ yáng zhèng。