古诗词

答和邻几元夕圣俞及予过之

韩维

天衢十二大树春,楼前结彩移嵩岷。tiān qú shí èr dà shù chūn,lóu qián jié cǎi yí sōng mín。
游人衮衮去不已,街头雪泥踏作尘。yóu rén gǔn gǔn qù bù yǐ,jiē tóu xuě ní tà zuò chén。
骀它馆中好古士,纷华过眼轻浮云。dài tā guǎn zhōng hǎo gǔ shì,fēn huá guò yǎn qīng fú yún。
早休仆御谢宾客,翛然乞酒邀比邻。zǎo xiū pū yù xiè bīn kè,xiāo rán qǐ jiǔ yāo bǐ lín。
杯盘如星下烛案,果以橘柚菹紫蘋。bēi pán rú xīng xià zhú àn,guǒ yǐ jú yòu jū zǐ píng。
微吟疏笑见真野,昔之靖节今冠巾。wēi yín shū xiào jiàn zhēn yě,xī zhī jìng jié jīn guān jīn。
门前少年将姣妇,电落马足风两轮。mén qián shǎo nián jiāng jiāo fù,diàn luò mǎ zú fēng liǎng lún。
长髯健儿走先后,意气欲无夜与晨。zhǎng rán jiàn ér zǒu xiān hòu,yì qì yù wú yè yǔ chén。
瞥然奔过不留迹,肯信亦有端坐人。piē rán bēn guò bù liú jì,kěn xìn yì yǒu duān zuò rén。
若无吾曹同嗜好,枯槁到死谁嗟颦。ruò wú wú cáo tóng shì hǎo,kū gǎo dào sǐ shuí jiē pín。
韩维

韩维

宋开封雍丘人,字持国。韩绛弟。以父辅政,不试进士,父没,闭门不仕。以荐入官。英宗朝,迁同修起居注,进知制诰。神宗即位,除龙图阁直学士,直言敢谏。历知汝州、开封府、许州。熙宁七年,召为翰林学士承旨,力言新法之弊。以兄入相,出知河阳。哲宗元祐初,参与详定更革役法,然以为王安石《三经新义》可与先儒之说并行。拜门下侍郎,为忌者所谗,分司南京。久之,以太子少傅致仕。绍圣中,坐元祐党,安置均州。有《南阳集》。 韩维的作品>>

猜您喜欢

和杜孝锡展江亭三首

韩维

惊鹭飞鸣避画桡,游人笑语过朱桥。jīng lù fēi míng bì huà ráo,yóu rén xiào yǔ guò zhū qiáo。
贾家园里花应谢,绿遍墙头野杏梢。jiǎ jiā yuán lǐ huā yīng xiè,lǜ biàn qiáng tóu yě xìng shāo。

和杜孝锡展江亭三首

韩维

世情未免歌红粉,道韵无妨寄白云。shì qíng wèi miǎn gē hóng fěn,dào yùn wú fáng jì bái yún。
归路看花应更好,林间明月涌金杯。guī lù kàn huā yīng gèng hǎo,lín jiān míng yuè yǒng jīn bēi。

寄太素

韩维

雪竹风松绝点尘,邪阴消尽火成轮。xuě zhú fēng sōng jué diǎn chén,xié yīn xiāo jǐn huǒ chéng lún。
时人不识先生意,唤作人间无事翁。shí rén bù shí xiān shēng yì,huàn zuò rén jiān wú shì wēng。

黄莲花

韩维

浅白轻黄两未分,飞来人世作朝云。qiǎn bái qīng huáng liǎng wèi fēn,fēi lái rén shì zuò cháo yún。
天教细雨常遮护,留得清香数日闻。tiān jiào xì yǔ cháng zhē hù,liú dé qīng xiāng shù rì wén。

黄莲花

韩维

只将萧洒与温醇,敌尽千花百草春。zhǐ jiāng xiāo sǎ yǔ wēn chún,dí jǐn qiān huā bǎi cǎo chūn。
欲赋清诗写深愿,却疑潜笑白头人。yù fù qīng shī xiě shēn yuàn,què yí qián xiào bái tóu rén。

黄莲花

韩维

一水盈盈独立时,六铢衣薄透冰肌。yī shuǐ yíng yíng dú lì shí,liù zhū yī báo tòu bīng jī。
临川已没龙丘远,辜负芳妍乞好祠。lín chuān yǐ méi lóng qiū yuǎn,gū fù fāng yán qǐ hǎo cí。

闻彝叟游展江亭

韩维

西亭不觉又春风,弱柳微波四面中。xī tíng bù jué yòu chūn fēng,ruò liǔ wēi bō sì miàn zhōng。
更欲烦君亭下看,海棠枝上浅深红。gèng yù fán jūn tíng xià kàn,hǎi táng zhī shàng qiǎn shēn hóng。

景仁雨中同游南园

韩维

暖日催花落夕曛,轻雷一夜变重云。nuǎn rì cuī huā luò xī xūn,qīng léi yī yè biàn zhòng yún。
安舆少滞无多怪,涩雨悭风自古闻。ān yú shǎo zhì wú duō guài,sè yǔ qiān fēng zì gǔ wén。

景仁雨中同游南园

韩维

宿醉厌厌晓尚曛,卷帘清思满风云。sù zuì yàn yàn xiǎo shàng xūn,juǎn lián qīng sī mǎn fēng yún。
久嫌日暖撩人困,却喜花香带雨闻。jiǔ xián rì nuǎn liāo rén kùn,què xǐ huā xiāng dài yǔ wén。

累日不到西园瑞香忽已烂熳

韩维

锦官翻样出新机,浅绿深红各自宜。jǐn guān fān yàng chū xīn jī,qiǎn lǜ shēn hóng gè zì yí。
不是东风送香气,幽花落尽有谁知。bù shì dōng fēng sòng xiāng qì,yōu huā luò jǐn yǒu shuí zhī。

和子华对雨有感

韩维

小桃零乱逐东风,繁杏枝梢次第红。xiǎo táo líng luàn zhú dōng fēng,fán xìng zhī shāo cì dì hóng。
把酒直须连日看,春光一半已成空。bǎ jiǔ zhí xū lián rì kàn,chūn guāng yī bàn yǐ chéng kōng。

和子华对雨有感

韩维

雪白朱红已万枝,年年长恨失花期。xuě bái zhū hóng yǐ wàn zhī,nián nián zhǎng hèn shī huā qī。
莫嗟飞雨淹游棹,却赖春寒发较迟。mò jiē fēi yǔ yān yóu zhào,què lài chūn hán fā jiào chí。

病起呈景仁

韩维

卧病经旬独掩门,名园空想绿阴繁。wò bìng jīng xún dú yǎn mén,míng yuán kōng xiǎng lǜ yīn fán。
牡丹时节重来会,尝记公非醉后言。mǔ dān shí jié zhòng lái huì,cháng jì gōng fēi zuì hòu yán。

新得小石呈景仁

韩维

泥沙洗尽太湖波,状有嵌崆势亦峨。ní shā xǐ jǐn tài hú bō,zhuàng yǒu qiàn kōng shì yì é。
可笑尚平游五岳,不如坐视一拳多。kě xiào shàng píng yóu wǔ yuè,bù rú zuò shì yī quán duō。

芙蓉五绝呈景仁

韩维

堂前堂后尽芙蓉,晴日烘开万朵红。táng qián táng hòu jǐn fú róng,qíng rì hōng kāi wàn duǒ hóng。
不把一樽酬胜赏,忍看憔悴落霜风。bù bǎ yī zūn chóu shèng shǎng,rěn kàn qiáo cuì luò shuāng fēng。