古诗词

寄题荣州祖元大师此君轩

黄庭坚

王师学琴三十年,响如清夜落涧泉。wáng shī xué qín sān shí nián,xiǎng rú qīng yè luò jiàn quán。
满堂洗尽筝琶耳,请师停手恐断弦。mǎn táng xǐ jǐn zhēng pá ěr,qǐng shī tíng shǒu kǒng duàn xián。
神人传书道人命,死生贵贱如看镜。shén rén chuán shū dào rén mìng,sǐ shēng guì jiàn rú kàn jìng。
晚知直语触憎嫌,深藏幽寺听钟磬。wǎn zhī zhí yǔ chù zēng xián,shēn cáng yōu sì tīng zhōng qìng。
有酒如渑客满门,不可一日无此君。yǒu jiǔ rú miǎn kè mǎn mén,bù kě yī rì wú cǐ jūn。
当时手栽数寸碧,声挟风雨今连云。dāng shí shǒu zāi shù cùn bì,shēng xié fēng yǔ jīn lián yún。
此君倾盖如故旧,骨相奇怪清且秀。cǐ jūn qīng gài rú gù jiù,gǔ xiāng qí guài qīng qiě xiù。
程婴杵臼立孤难,伯夷叔齐采薇瘦。chéng yīng chǔ jiù lì gū nán,bó yí shū qí cǎi wēi shòu。
霜钟堂上弄秋月,微风入弦此君悦。shuāng zhōng táng shàng nòng qiū yuè,wēi fēng rù xián cǐ jūn yuè。
公家周彦笔如椽,此君语意当能传。gōng jiā zhōu yàn bǐ rú chuán,cǐ jūn yǔ yì dāng néng chuán。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

题燕邸洋川公养浩堂画二首

黄庭坚

萧寺吟双竹,秋醪荐二螯。xiāo sì yín shuāng zhú,qiū láo jiàn èr áo。
破尘归骑速,横日雁行高。pò chén guī qí sù,héng rì yàn xíng gāo。

题燕邸洋川公养浩堂画二首

黄庭坚

拥膝度残腊,攀条惊早春。yōng xī dù cán là,pān tiáo jīng zǎo chūn。
陈郎浮竹叶,著我北归人。chén láng fú zhú yè,zhù wǒ běi guī rén。

读晋史

黄庭坚

天下放玄虚,谁知与道俱。tiān xià fàng xuán xū,shuí zhī yǔ dào jù。
唯馀范武子,乃是晋诸儒。wéi yú fàn wǔ zi,nǎi shì jìn zhū rú。

秋思寄子由

黄庭坚

黄落山川知晚秋,小虫催女献功裘。huáng luò shān chuān zhī wǎn qiū,xiǎo chóng cuī nǚ xiàn gōng qiú。
老松阅世卧云壑,挽著沧江无万牛。lǎo sōng yuè shì wò yún hè,wǎn zhù cāng jiāng wú wàn niú。

谢公择舅分赐茶三首

黄庭坚

外家新赐苍龙璧,北焙风烟天上来。wài jiā xīn cì cāng lóng bì,běi bèi fēng yān tiān shàng lái。
明日蓬山破寒月,先甘和梦听春雷。míng rì péng shān pò hán yuè,xiān gān hé mèng tīng chūn léi。

谢公择舅分赐茶三首

黄庭坚

文书满案惟生睡,梦里鸣鸠唤雨来。wén shū mǎn àn wéi shēng shuì,mèng lǐ míng jiū huàn yǔ lái。
乞与降魔大圆镜,真成破柱作惊雷。qǐ yǔ jiàng mó dà yuán jìng,zhēn chéng pò zhù zuò jīng léi。

谢公择舅分赐茶三首

黄庭坚

细题叶字包青箬,割取丘郎春信来。xì tí yè zì bāo qīng ruò,gē qǔ qiū láng chūn xìn lái。
拚洗一春汤饼睡,亦知清夜有蚊雷。pàn xǐ yī chūn tāng bǐng shuì,yì zhī qīng yè yǒu wén léi。

戏咏猩猩毛笔二首

黄庭坚

桄榔叶暗宾郎红,朋友相呼堕酒中。guāng láng yè àn bīn láng hóng,péng yǒu xiāng hū duò jiǔ zhōng。
正以多知巧言语,失身来作管城公。zhèng yǐ duō zhī qiǎo yán yǔ,shī shēn lái zuò guǎn chéng gōng。

戏咏猩猩毛笔二首

黄庭坚

明窗脱帽见蒙茸,醉著青鞋在眼中。míng chuāng tuō mào jiàn méng rōng,zuì zhù qīng xié zài yǎn zhōng。
束缚归来傥无辱,逢时犹作黑头公。shù fù guī lái tǎng wú rǔ,féng shí yóu zuò hēi tóu gōng。

蜡梅

黄庭坚

天工戏剪百花房,夺尽人工更有香。tiān gōng xì jiǎn bǎi huā fáng,duó jǐn rén gōng gèng yǒu xiāng。
埋玉地中成故物,折枝镜里忆新妆。mái yù dì zhōng chéng gù wù,zhé zhī jìng lǐ yì xīn zhuāng。

从张仲谋乞蜡梅

黄庭坚

闻君寺后野梅发,香蜜染成宫样黄。wén jūn sì hòu yě méi fā,xiāng mì rǎn chéng gōng yàng huáng。
不拟折来遮老眼,欲知春色到池塘。bù nǐ zhé lái zhē lǎo yǎn,yù zhī chūn sè dào chí táng。

刘晦叔许洮河绿石砚

黄庭坚

久闻岷石鸭头绿,可磨桂溪龙文刀。jiǔ wén mín shí yā tóu lǜ,kě mó guì xī lóng wén dāo。
莫嫌文吏不知武,要试饱霜秋兔毫。mò xián wén lì bù zhī wǔ,yào shì bǎo shuāng qiū tù háo。

子瞻去岁春

黄庭坚

赤壁归来入紫清,堂堂心在鬓雕零。chì bì guī lái rù zǐ qīng,táng táng xīn zài bìn diāo líng。
江沙踏破青鞋底,却结丝絇侍禁庭。jiāng shā tà pò qīng xié dǐ,què jié sī qú shì jìn tíng。

子瞻去岁春

黄庭坚

胸蟠万卷夜光寒,笔倒三江砚滴乾。xiōng pán wàn juǎn yè guāng hán,bǐ dào sān jiāng yàn dī qián。
大似不蒙稽古力,只今犹著侍臣冠。dà shì bù méng jī gǔ lì,zhǐ jīn yóu zhù shì chén guān。

子瞻去岁春

黄庭坚

封掌丝纶罢记言,职亲黄屋傍尧轩。fēng zhǎng sī lún bà jì yán,zhí qīn huáng wū bàng yáo xuān。
雁行飞上犹回首,不受青云富贵吞。yàn xíng fēi shàng yóu huí shǒu,bù shòu qīng yún fù guì tūn。