古诗词

还家呈伯氏

黄庭坚

去日樱桃初破花,归来著子如红豆。qù rì yīng táo chū pò huā,guī lái zhù zi rú hóng dòu。
四时驱迫少须臾,两鬓飘零成老丑。sì shí qū pò shǎo xū yú,liǎng bìn piāo líng chéng lǎo chǒu。
永怀往在江南日,原上急难风雨后。yǒng huái wǎng zài jiāng nán rì,yuán shàng jí nán fēng yǔ hòu。
私田苦薄王税多,诸弟号寒诸妹瘦。sī tián kǔ báo wáng shuì duō,zhū dì hào hán zhū mèi shòu。
扶将白发渡江来,吾二人如左右手。fú jiāng bái fā dù jiāng lái,wú èr rén rú zuǒ yòu shǒu。
苟从禄仕我邅回,且慰家贫兄孝友。gǒu cóng lù shì wǒ zhān huí,qiě wèi jiā pín xiōng xiào yǒu。
强趋手板汝阳城,更责愆期被诃诟。qiáng qū shǒu bǎn rǔ yáng chéng,gèng zé qiān qī bèi hē gòu。
法官毒螫草自摇,丞相霜威人避走。fǎ guān dú shì cǎo zì yáo,chéng xiāng shuāng wēi rén bì zǒu。
贱贫孤远盖如此,此事端于我何有。jiàn pín gū yuǎn gài rú cǐ,cǐ shì duān yú wǒ hé yǒu。
一囊粟麦七十钱,五人兄弟二十口。yī náng sù mài qī shí qián,wǔ rén xiōng dì èr shí kǒu。
官如元亮且折腰,心似次山羞曲肘。guān rú yuán liàng qiě zhé yāo,xīn shì cì shān xiū qū zhǒu。
北窗书册久不开,筐箧黄尘生锁钮。běi chuāng shū cè jiǔ bù kāi,kuāng qiè huáng chén shēng suǒ niǔ。
何当略得共讨论,况乃雍容把杯酒。hé dāng lüè dé gòng tǎo lùn,kuàng nǎi yōng róng bǎ bēi jiǔ。
意气敷腴贵壮年,不早计之且衰朽。yì qì fū yú guì zhuàng nián,bù zǎo jì zhī qiě shuāi xiǔ。
安得短船万里随江风,养鱼去作陶朱公。ān dé duǎn chuán wàn lǐ suí jiāng fēng,yǎng yú qù zuò táo zhū gōng。
斑衣奉亲伯与侬,四方上下相依从。bān yī fèng qīn bó yǔ nóng,sì fāng shàng xià xiāng yī cóng。
用舍由人不由己,乃是伏辕驹犊耳。yòng shě yóu rén bù yóu jǐ,nǎi shì fú yuán jū dú ěr。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

答德甫弟

黄庭坚

鸟啼花发独愁思,怜子三章怨慕诗。niǎo tí huā fā dú chóu sī,lián zi sān zhāng yuàn mù shī。
鸿雁双飞弹射下,脊令同病急难时。hóng yàn shuāng fēi dàn shè xià,jí lìng tóng bìng jí nán shí。
功名所在犹争死,意气相须尚不移。gōng míng suǒ zài yóu zhēng sǐ,yì qì xiāng xū shàng bù yí。
何况极天无以报,林回投璧负婴儿。hé kuàng jí tiān wú yǐ bào,lín huí tóu bì fù yīng ér。

何造诚作浩然堂陈义甚高然颇喜度世飞升之说

黄庭坚

公欲轻身上紫霞,琼爢玉馔厌豪奢。gōng yù qīng shēn shàng zǐ xiá,qióng mí yù zhuàn yàn háo shē。
百年世路同朝菌,九钥天关守夜叉。bǎi nián shì lù tóng cháo jūn,jiǔ yào tiān guān shǒu yè chā。
霜桧左纽空白鹿,金炉同契漫丹砂。shuāng guì zuǒ niǔ kōng bái lù,jīn lú tóng qì màn dān shā。
要令心地闲如水,万物浮沉共我家。yào lìng xīn dì xián rú shuǐ,wàn wù fú chén gòng wǒ jiā。

何造诚作浩然堂陈义甚高然颇喜度世飞升之说

黄庭坚

万物浮沉共我家,清明心水遍河沙。wàn wù fú chén gòng wǒ jiā,qīng míng xīn shuǐ biàn hé shā。
无钩狂象听人语,露地白牛看月斜。wú gōu kuáng xiàng tīng rén yǔ,lù dì bái niú kàn yuè xié。
小雨呼儿蓺桃李,疏帘帏客转琵琶。xiǎo yǔ hū ér yì táo lǐ,shū lián wéi kè zhuǎn pí pá。
尘尘三昧开门户,不用丹田养素霞。chén chén sān mèi kāi mén hù,bù yòng dān tián yǎng sù xiá。

徐孺子祠堂

黄庭坚

乔木幽人三亩宅,生刍一束向谁论。qiáo mù yōu rén sān mǔ zhái,shēng chú yī shù xiàng shuí lùn。
藤萝得意干云日,箫鼓何心进酒樽。téng luó dé yì gàn yún rì,xiāo gǔ hé xīn jìn jiǔ zūn。
白屋可能无孺子,黄堂不是欠陈蕃。bái wū kě néng wú rú zi,huáng táng bù shì qiàn chén fān。
古人冷淡今人笑,湖水年年到旧痕。gǔ rén lěng dàn jīn rén xiào,hú shuǐ nián nián dào jiù hén。

思亲汝州作

黄庭坚

岁晚寒侵游子衣,拘留幕府报官移。suì wǎn hán qīn yóu zi yī,jū liú mù fǔ bào guān yí。
五更归梦三百里,一日思亲十二时。wǔ gèng guī mèng sān bǎi lǐ,yī rì sī qīn shí èr shí。
车上吐茵元不逐,市中有虎竟成疑。chē shàng tǔ yīn yuán bù zhú,shì zhōng yǒu hǔ jìng chéng yí。
秋毫得失关何事,总为平安书到迟。qiū háo dé shī guān hé shì,zǒng wèi píng ān shū dào chí。

次韵戏答彦和

黄庭坚

本不因循老镜春,江湖归去作闲人。běn bù yīn xún lǎo jìng chūn,jiāng hú guī qù zuò xián rén。
天于万物定贫我,智效一官全为亲。tiān yú wàn wù dìng pín wǒ,zhì xiào yī guān quán wèi qīn。
布袋形骸增碨磊,锦囊诗句愧清新。bù dài xíng hái zēng wèi lěi,jǐn náng shī jù kuì qīng xīn。
杜门绝俗无行迹,相忆犹当遣化身。dù mén jué sú wú xíng jì,xiāng yì yóu dāng qiǎn huà shēn。

次韵裴仲谋同年

黄庭坚

交盖春风汝水边,客床相对卧僧毡。jiāo gài chūn fēng rǔ shuǐ biān,kè chuáng xiāng duì wò sēng zhān。
舞阳去叶才百里,贱子与公皆少年。wǔ yáng qù yè cái bǎi lǐ,jiàn zi yǔ gōng jiē shǎo nián。
白发齐生如有种,青山好去坐无钱。bái fā qí shēng rú yǒu zhǒng,qīng shān hǎo qù zuò wú qián。
烟沙篁竹江南岸,输与鸬鹚取次眠。yān shā huáng zhú jiāng nán àn,shū yǔ lú cí qǔ cì mián。

次韵寄滑州舅氏

黄庭坚

舫斋闻有小溪山,便是壶公谪处天。fǎng zhāi wén yǒu xiǎo xī shān,biàn shì hú gōng zhé chù tiān。
想听琐窗深夜雨,似看叶水上江船。xiǎng tīng suǒ chuāng shēn yè yǔ,shì kàn yè shuǐ shàng jiāng chuán。
瞻相白马津亭路,寂寞双凫古县前。zhān xiāng bái mǎ jīn tíng lù,jì mò shuāng fú gǔ xiàn qián。
舅氏知甥最疏懒,折腰尘土解哀怜。jiù shì zhī shēng zuì shū lǎn,zhé yāo chén tǔ jiě āi lián。

和答登封王晦之登楼见寄

黄庭坚

县楼三十六峰寒,王粲登临独倚阑。xiàn lóu sān shí liù fēng hán,wáng càn dēng lín dú yǐ lán。
清坐一番春雨歇,相思千里夕阳残。qīng zuò yī fān chūn yǔ xiē,xiāng sī qiān lǐ xī yáng cán。
诗来嗟我不同醉,别后喜君能自宽。shī lái jiē wǒ bù tóng zuì,bié hòu xǐ jūn néng zì kuān。
举目尽妨人作乐,几时归得钓鲵桓。jǔ mù jǐn fáng rén zuò lè,jǐ shí guī dé diào ní huán。

和答孙不愚见赠

黄庭坚

诗比淮南似小山,酒名曲米出云安。shī bǐ huái nán shì xiǎo shān,jiǔ míng qū mǐ chū yún ān。
且凭诗酒勤春事,莫爱儿郎作好官。qiě píng shī jiǔ qín chūn shì,mò ài ér láng zuò hǎo guān。
簿领侵寻台相笔,风埃蓬勃使星鞍。bù lǐng qīn xún tái xiāng bǐ,fēng āi péng bó shǐ xīng ān。
小臣才力堪为掾,敢学前人便挂冠。xiǎo chén cái lì kān wèi yuàn,gǎn xué qián rén biàn guà guān。

寄黄从善

黄庭坚

故人千里隔谈经,想见牛刀刃发硎。gù rén qiān lǐ gé tán jīng,xiǎng jiàn niú dāo rèn fā xíng。
渴雨芭蕉心不展,未春杨柳眼先青。kě yǔ bā jiāo xīn bù zhǎn,wèi chūn yáng liǔ yǎn xiān qīng。
凫飞叶县郎官宰,虹贯江南处士星。fú fēi yè xiàn láng guān zǎi,hóng guàn jiāng nán chù shì xīng。
天子文思求逆耳,吾宗一为试雷霆。tiān zi wén sī qiú nì ěr,wú zōng yī wèi shì léi tíng。

戏咏江南土风

黄庭坚

十月江南未得霜,高林残水下寒塘。shí yuè jiāng nán wèi dé shuāng,gāo lín cán shuǐ xià hán táng。
饭香猎户分熊白,酒熟渔家擘蟹黄。fàn xiāng liè hù fēn xióng bái,jiǔ shú yú jiā bāi xiè huáng。
橘摘金苞随驿使,禾舂玉粒送官仓。jú zhāi jīn bāo suí yì shǐ,hé chōng yù lì sòng guān cāng。
踏歌夜结田神社,游女多随陌上郎。tà gē yè jié tián shén shè,yóu nǚ duō suí mò shàng láng。

弈棋二首呈任公渐

黄庭坚

偶无公事负朝暄,三百枯棋共一樽。ǒu wú gōng shì fù cháo xuān,sān bǎi kū qí gòng yī zūn。
坐隐不知岩穴乐,手谈胜与俗人言。zuò yǐn bù zhī yán xué lè,shǒu tán shèng yǔ sú rén yán。
簿书堆积尘生案,车马淹留客在门。bù shū duī jī chén shēng àn,chē mǎ yān liú kè zài mén。
战胜将骄疑必败,果然终取敌兵翻。zhàn shèng jiāng jiāo yí bì bài,guǒ rán zhōng qǔ dí bīng fān。

弈棋二首呈任公渐

黄庭坚

偶无公事客休时,席上谈兵校两棋。ǒu wú gōng shì kè xiū shí,xí shàng tán bīng xiào liǎng qí。
心似蛛丝游碧落,身如蜩甲化枯枝。xīn shì zhū sī yóu bì luò,shēn rú tiáo jiǎ huà kū zhī。
湘东一目诚甘死,天下中分尚可持。xiāng dōng yī mù chéng gān sǐ,tiān xià zhōng fēn shàng kě chí。
谁谓吾徒犹爱日,参横月落不曾知。shuí wèi wú tú yóu ài rì,cān héng yuè luò bù céng zhī。

冲雪宿新寨忽忽不乐

黄庭坚

县北县南何日了,又来新寨解征鞍。xiàn běi xiàn nán hé rì le,yòu lái xīn zhài jiě zhēng ān。
山衔斗柄三星没,雪共月明千里寒。shān xián dòu bǐng sān xīng méi,xuě gòng yuè míng qiān lǐ hán。
小吏有时须束带,故人颇问不休官。xiǎo lì yǒu shí xū shù dài,gù rén pǒ wèn bù xiū guān。
江南长尽捎云竹,归及春风斩钓竿。jiāng nán zhǎng jǐn shāo yún zhú,guī jí chūn fēng zhǎn diào gān。