古诗词

还家呈伯氏

黄庭坚

去日樱桃初破花,归来著子如红豆。qù rì yīng táo chū pò huā,guī lái zhù zi rú hóng dòu。
四时驱迫少须臾,两鬓飘零成老丑。sì shí qū pò shǎo xū yú,liǎng bìn piāo líng chéng lǎo chǒu。
永怀往在江南日,原上急难风雨后。yǒng huái wǎng zài jiāng nán rì,yuán shàng jí nán fēng yǔ hòu。
私田苦薄王税多,诸弟号寒诸妹瘦。sī tián kǔ báo wáng shuì duō,zhū dì hào hán zhū mèi shòu。
扶将白发渡江来,吾二人如左右手。fú jiāng bái fā dù jiāng lái,wú èr rén rú zuǒ yòu shǒu。
苟从禄仕我邅回,且慰家贫兄孝友。gǒu cóng lù shì wǒ zhān huí,qiě wèi jiā pín xiōng xiào yǒu。
强趋手板汝阳城,更责愆期被诃诟。qiáng qū shǒu bǎn rǔ yáng chéng,gèng zé qiān qī bèi hē gòu。
法官毒螫草自摇,丞相霜威人避走。fǎ guān dú shì cǎo zì yáo,chéng xiāng shuāng wēi rén bì zǒu。
贱贫孤远盖如此,此事端于我何有。jiàn pín gū yuǎn gài rú cǐ,cǐ shì duān yú wǒ hé yǒu。
一囊粟麦七十钱,五人兄弟二十口。yī náng sù mài qī shí qián,wǔ rén xiōng dì èr shí kǒu。
官如元亮且折腰,心似次山羞曲肘。guān rú yuán liàng qiě zhé yāo,xīn shì cì shān xiū qū zhǒu。
北窗书册久不开,筐箧黄尘生锁钮。běi chuāng shū cè jiǔ bù kāi,kuāng qiè huáng chén shēng suǒ niǔ。
何当略得共讨论,况乃雍容把杯酒。hé dāng lüè dé gòng tǎo lùn,kuàng nǎi yōng róng bǎ bēi jiǔ。
意气敷腴贵壮年,不早计之且衰朽。yì qì fū yú guì zhuàng nián,bù zǎo jì zhī qiě shuāi xiǔ。
安得短船万里随江风,养鱼去作陶朱公。ān dé duǎn chuán wàn lǐ suí jiāng fēng,yǎng yú qù zuò táo zhū gōng。
斑衣奉亲伯与侬,四方上下相依从。bān yī fèng qīn bó yǔ nóng,sì fāng shàng xià xiāng yī cóng。
用舍由人不由己,乃是伏辕驹犊耳。yòng shě yóu rén bù yóu jǐ,nǎi shì fú yuán jū dú ěr。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

题刘氏所藏展子虔感应观音二首

黄庭坚

人间犹有展生笔,佛事苍茫烟景寒。rén jiān yóu yǒu zhǎn shēng bǐ,fú shì cāng máng yān jǐng hán。
常恐花飞蝴蝶散,明窗一日百回看。cháng kǒng huā fēi hú dié sàn,míng chuāng yī rì bǎi huí kàn。

题刘氏所藏展子虔感应观音二首

黄庭坚

群盗挽弓江簸船,丹青当在普通前。qún dào wǎn gōng jiāng bǒ chuán,dān qīng dāng zài pǔ tōng qián。
谁能与作赤挽板,老笔犹堪寿百年。shuí néng yǔ zuò chì wǎn bǎn,lǎo bǐ yóu kān shòu bǎi nián。

题大云仓达观台二首

黄庭坚

戴郎台上镜面平,达人大观因我名。dài láng tái shàng jìng miàn píng,dá rén dà guān yīn wǒ míng。
何时燕爵贺新屋,唤取竹枝歌月明。hé shí yàn jué hè xīn wū,huàn qǔ zhú zhī gē yuè míng。

题大云仓达观台二首

黄庭坚

瘦藤拄到风烟上,乞与游人眼豁开。shòu téng zhǔ dào fēng yān shàng,qǐ yǔ yóu rén yǎn huō kāi。
不知眼界阔多少,白鸟飞尽青天回。bù zhī yǎn jiè kuò duō shǎo,bái niǎo fēi jǐn qīng tiān huí。

题王居士所藏王友画桃杏花二首

黄庭坚

凌云一笑见桃花,三十年来始到家。líng yún yī xiào jiàn táo huā,sān shí nián lái shǐ dào jiā。
从此春风春雨后,乱随流水到天涯。cóng cǐ chūn fēng chūn yǔ hòu,luàn suí liú shuǐ dào tiān yá。

题王居士所藏王友画桃杏花二首

黄庭坚

凌云见桃万事无,我见杏花心亦如。líng yún jiàn táo wàn shì wú,wǒ jiàn xìng huā xīn yì rú。
从此华山图籍上,更添潘阆倒骑驴。cóng cǐ huá shān tú jí shàng,gèng tiān pān láng dào qí lǘ。

太平州作二首

黄庭坚

欧靓腰支柳一涡,小梅催拍大梅歌。ōu jìng yāo zhī liǔ yī wō,xiǎo méi cuī pāi dà méi gē。
舞馀片片梨花雨,奈此当涂风月何。wǔ yú piàn piàn lí huā yǔ,nài cǐ dāng tú fēng yuè hé。

太平州作二首

黄庭坚

千古人心指下传,杨姝烟月过年年。qiān gǔ rén xīn zhǐ xià chuán,yáng shū yān yuè guò nián nián。
不知心向谁边切,弹尽松风欲断弦。bù zhī xīn xiàng shuí biān qiè,dàn jǐn sōng fēng yù duàn xián。

长沙留别

黄庭坚

折脚铛中同淡粥,曲腰桑下把离杯。zhé jiǎo dāng zhōng tóng dàn zhōu,qū yāo sāng xià bǎ lí bēi。
知君不是南迁客,魑魅无情须早回。zhī jūn bù shì nán qiān kè,chī mèi wú qíng xū zǎo huí。

赠花光老

黄庭坚

浙江衲子静无尘,个个庄严服饰新。zhè jiāng nà zi jìng wú chén,gè gè zhuāng yán fú shì xīn。
何似乾明能效古,渠知北斗里藏身。hé shì qián míng néng xiào gǔ,qú zhī běi dòu lǐ cáng shēn。

牧童

黄庭坚

骑牛远远过前村,吹笛风斜隔垄闻。qí niú yuǎn yuǎn guò qián cūn,chuī dí fēng xié gé lǒng wén。
多少长安名利客,机关用尽不如君。duō shǎo zhǎng ān míng lì kè,jī guān yòng jǐn bù rú jūn。

送人赴举

黄庭坚

青衫乌帽芦花鞭,送君归去明主前。qīng shān wū mào lú huā biān,sòng jūn guī qù míng zhǔ qián。
若问旧时黄庭坚,谪在人间今八年。ruò wèn jiù shí huáng tíng jiān,zhé zài rén jiān jīn bā nián。

读谢安传

黄庭坚

倾败秦师琰与玄,矫情不顾驿书传。qīng bài qín shī yǎn yǔ xuán,jiǎo qíng bù gù yì shū chuán。
持危又幸桓温死,太傅功名亦偶然。chí wēi yòu xìng huán wēn sǐ,tài fù gōng míng yì ǒu rán。

酌姨母崇德君寿酒

黄庭坚

日月行当寿星纪,仙人初出阆风时。rì yuè xíng dāng shòu xīng jì,xiān rén chū chū láng fēng shí。
欲将何物献寿酒,天上千秋桂一枝。yù jiāng hé wù xiàn shòu jiǔ,tiān shàng qiān qiū guì yī zhī。

谢五开府番罗袄

黄庭坚

叠送香罗浅色衣,著来春色入书帷。dié sòng xiāng luó qiǎn sè yī,zhù lái chūn sè rù shū wéi。
到家慈母惊相问,为说王孙脱赠时。dào jiā cí mǔ jīng xiāng wèn,wèi shuō wáng sūn tuō zèng shí。