古诗词

次韵时进叔二十六韵

黄庭坚

时子河上园,竹间开栋宇。shí zi hé shàng yuán,zhú jiān kāi dòng yǔ。
大儿胜衣冠,小儿丰颊辅。dà ér shèng yī guān,xiǎo ér fēng jiá fǔ。
嫁女与朱公,伏腊可称举。jià nǚ yǔ zhū gōng,fú là kě chēng jǔ。
发疏虽苍浪,齿嚼未龃龉。fā shū suī cāng làng,chǐ jué wèi jǔ yǔ。
鸡栖牛羊下,各自有室处。jī qī niú yáng xià,gè zì yǒu shì chù。
四墙规摹小,易守若滕莒。sì qiáng guī mó xiǎo,yì shǒu ruò téng jǔ。
舍前花木深,春物丽观睹。shě qián huā mù shēn,chūn wù lì guān dǔ。
舍后曲池蛙,斋堂风月苦。shě hòu qū chí wā,zhāi táng fēng yuè kǔ。
此岂不足欤,叹岁不我与。cǐ qǐ bù zú yú,tàn suì bù wǒ yǔ。
客宦孤云耳,未知秦吴楚。kè huàn gū yún ěr,wèi zhī qín wú chǔ。
向来千驷公,果愧一丘土。xiàng lái qiān sì gōng,guǒ kuì yī qiū tǔ。
宁当损轩昂,聊欲效俯伛。níng dāng sǔn xuān áng,liáo yù xiào fǔ yǔ。
时子听然笑,吾已悟仓鼠。shí zi tīng rán xiào,wú yǐ wù cāng shǔ。
少犹守章句,晚实爱农圃。shǎo yóu shǒu zhāng jù,wǎn shí ài nóng pǔ。
鹊巢最知风,蚁穴识阴雨。què cháo zuì zhī fēng,yǐ xué shí yīn yǔ。
世网事谙委,醉乡俗淳古。shì wǎng shì ān wěi,zuì xiāng sú chún gǔ。
坐忘两家说,肉坚与肠腐。zuò wàng liǎng jiā shuō,ròu jiān yǔ cháng fǔ。
酒至即使倾,客来敢辞窭。jiǔ zhì jí shǐ qīng,kè lái gǎn cí jù。
时邀五柳陶,共过三径诩。shí yāo wǔ liǔ táo,gòng guò sān jìng xǔ。
往在少年场,豪气压颍汝。wǎng zài shǎo nián chǎng,háo qì yā yǐng rǔ。
借令今尚尔,真复难共语。jiè lìng jīn shàng ěr,zhēn fù nán gòng yǔ。
稍知怜曲糵,渐解等灉濋。shāo zhī lián qū niè,jiàn jiě děng yōng chǔ。
朋友半山阿,光阴共行旅。péng yǒu bàn shān ā,guāng yīn gòng xíng lǚ。
人故义当亲,衣故义当补。rén gù yì dāng qīn,yī gù yì dāng bǔ。
飞凫王令尹,期我向君所。fēi fú wáng lìng yǐn,qī wǒ xiàng jūn suǒ。
君为拂眠床,淹留暮城阻。jūn wèi fú mián chuáng,yān liú mù chéng zǔ。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

绝句

黄庭坚

春风一曲花十八,拚得百醉玉东西。chūn fēng yī qū huā shí bā,pàn dé bǎi zuì yù dōng xī。
露叶烟丛见红药,犹似舞馀和汗啼。lù yè yān cóng jiàn hóng yào,yóu shì wǔ yú hé hàn tí。

谢赵令载酒

黄庭坚

邂逅相将倒一壶,看朱成碧倩人扶。xiè hòu xiāng jiāng dào yī hú,kàn zhū chéng bì qiàn rén fú。
欲眠甚急须公去,能略陶潜醉后无。yù mián shén jí xū gōng qù,néng lüè táo qián zuì hòu wú。

春近四绝句

黄庭坚

闰后阳和腊里回,蒙蒙小雨暗楼台。rùn hòu yáng hé là lǐ huí,méng méng xiǎo yǔ àn lóu tái。
柳条榆荚弄颜色,便恐入帘双燕来。liǔ tiáo yú jiá nòng yán sè,biàn kǒng rù lián shuāng yàn lái。

春近四绝句

黄庭坚

亭台经雨压尘沙,春近登临意气佳。tíng tái jīng yǔ yā chén shā,chūn jìn dēng lín yì qì jiā。
更喜轻寒勒成雪,未春先放一城花。gèng xǐ qīng hán lēi chéng xuě,wèi chūn xiān fàng yī chéng huā。

春近四绝句

黄庭坚

小雪晴沙不作泥,疏帘红日弄朝晖。xiǎo xuě qíng shā bù zuò ní,shū lián hóng rì nòng cháo huī。
年华已伴梅梢晚,春色先从草际归。nián huá yǐ bàn méi shāo wǎn,chūn sè xiān cóng cǎo jì guī。

春近四绝句

黄庭坚

梅英欲尽香无赖,草色才苏绿未匀。méi yīng yù jǐn xiāng wú lài,cǎo sè cái sū lǜ wèi yún。
苦竹空将岁寒节,又随官柳到青春。kǔ zhú kōng jiāng suì hán jié,yòu suí guān liǔ dào qīng chūn。

读书呈几复二首

黄庭坚

身入群经作蠹鱼,断编残简伴闲居。shēn rù qún jīng zuò dù yú,duàn biān cán jiǎn bàn xián jū。
不随当世师章句,颇识扬雄善读书。bù suí dāng shì shī zhāng jù,pǒ shí yáng xióng shàn dú shū。

读书呈几复二首

黄庭坚

得君真似指南车,杖策方图问燕居。dé jūn zhēn shì zhǐ nán chē,zhàng cè fāng tú wèn yàn jū。
吾欲忘言观道妙,六经俱是不完书。wú yù wàng yán guān dào miào,liù jīng jù shì bù wán shū。

阻水戏呈几复二首

黄庭坚

秋风落木秋天高,月入金樽动酒豪。qiū fēng luò mù qiū tiān gāo,yuè rù jīn zūn dòng jiǔ háo。
过眼衰荣等昏晓,勿嗟迟速把心劳。guò yǎn shuāi róng děng hūn xiǎo,wù jiē chí sù bǎ xīn láo。

阻水戏呈几复二首

黄庭坚

月明遥夜见秋高,桂影依稀数兔豪。yuè míng yáo yè jiàn qiū gāo,guì yǐng yī xī shù tù háo。
散发行歌野田上,一樽可慰百年劳。sàn fā xíng gē yě tián shàng,yī zūn kě wèi bǎi nián láo。

学许氏说文赠诸弟

黄庭坚

六书章句苦支离,非复黄神太古时。liù shū zhāng jù kǔ zhī lí,fēi fù huáng shén tài gǔ shí。
鸟迹虫纹皆有法,犹胜双陆伴儿嬉。niǎo jì chóng wén jiē yǒu fǎ,yóu shèng shuāng lù bàn ér xī。

问渔父

黄庭坚

白发丈人持竹竿,系船留我坐柴关。bái fā zhàng rén chí zhú gān,xì chuán liú wǒ zuò chái guān。
偶然领会一谈胜,落日使人思故山。ǒu rán lǐng huì yī tán shèng,luò rì shǐ rén sī gù shān。

观化十五首

黄庭坚

柳外花中百鸟喧,相媒相和隔春烟。liǔ wài huā zhōng bǎi niǎo xuān,xiāng méi xiāng hé gé chūn yān。
黄昏寂寞无言语,恰似人归锁管弦。huáng hūn jì mò wú yán yǔ,qià shì rén guī suǒ guǎn xián。

观化十五首

黄庭坚

生涯萧洒似吾庐,人在青山远近居。shēng yá xiāo sǎ shì wú lú,rén zài qīng shān yuǎn jìn jū。
泉响风摇苍玉佩,月高云插水晶梳。quán xiǎng fēng yáo cāng yù pèi,yuè gāo yún chā shuǐ jīng shū。

观化十五首

黄庭坚

山回路转水深深,欲问津头谷鸟吟。shān huí lù zhuǎn shuǐ shēn shēn,yù wèn jīn tóu gǔ niǎo yín。
隔岸野花随意发,小蹊犹忆去年寻。gé àn yě huā suí yì fā,xiǎo qī yóu yì qù nián xún。