古诗词

薛乐道自南阳来入都留宿会饮作诗饯行

黄庭坚

薛侯本贵胄,射策一矢中。xuē hóu běn guì zhòu,shè cè yī shǐ zhōng。
金兰托平生,瓜葛比诸从。jīn lán tuō píng shēng,guā gé bǐ zhū cóng。
数面尚成亲,况乃居连栋。shù miàn shàng chéng qīn,kuàng nǎi jū lián dòng。
交游及父子,讲学连伯仲。jiāo yóu jí fù zi,jiǎng xué lián bó zhòng。
奴人通使令,孩稚接戏弄。nú rén tōng shǐ lìng,hái zhì jiē xì nòng。
相怜负米勤,同力采兰供。xiāng lián fù mǐ qín,tóng lì cǎi lán gōng。
每持君家书,平安觑款缝。měi chí jūn jiā shū,píng ān qù kuǎn fèng。
秦人与吾炙,忧乐一体共。qín rén yǔ wú zhì,yōu lè yī tǐ gòng。
释之廷尉曹,微过成系讼。shì zhī tíng wèi cáo,wēi guò chéng xì sòng。
从此张长公,不肯为时用。cóng cǐ zhāng zhǎng gōng,bù kěn wèi shí yòng。
丘阿无梧桐,曲直不在凤。qiū ā wú wú tóng,qū zhí bù zài fèng。
生涯谷口耕,世事邯郸梦。shēng yá gǔ kǒu gēng,shì shì hán dān mèng。
自君抱忧端,酒碗未忍嗅。zì jūn bào yōu duān,jiǔ wǎn wèi rěn xiù。
高秋自南归,意气稍宽纵。gāo qiū zì nán guī,yì qì shāo kuān zòng。
黄花尚满篱,白蚁方浮瓮。huáng huā shàng mǎn lí,bái yǐ fāng fú wèng。
私言助燕喜,且莫戒辎重。sī yán zhù yàn xǐ,qiě mò jiè zī zhòng。
霜风猎帷幕,银烛吐螮蝀。shuāng fēng liè wéi mù,yín zhú tǔ dì dōng。
密坐幸颇欢,剧饮宁辞痛。mì zuò xìng pǒ huān,jù yǐn níng cí tòng。
疏钟鸣晓撞,小雨作寒霿。shū zhōng míng xiǎo zhuàng,xiǎo yǔ zuò hán méng。
厩马萧萧鸣,征人稍稍动。jiù mǎ xiāo xiāo míng,zhēng rén shāo shāo dòng。
九衢槐柳中,纵缓青丝鞚。jiǔ qú huái liǔ zhōng,zòng huǎn qīng sī kòng。
朱楼豪士集,红袖清歌送。zhū lóu háo shì jí,hóng xiù qīng gē sòng。
河鲤献鲙材,江橙解包贡。hé lǐ xiàn kuài cái,jiāng chéng jiě bāo gòng。
蟹擘鹅子黄,酒倾琥珀冻。xiè bāi é zi huáng,jiǔ qīng hǔ pò dòng。
举觞遥酌我,发嚏知见颂。jǔ shāng yáo zhuó wǒ,fā tì zhī jiàn sòng。
行行鞭棰倦,短句烦屡讽。xíng xíng biān chuí juàn,duǎn jù fán lǚ fěng。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

题醒心轩

黄庭坚

尽日竹风谈法要,无人竹影又斜阳。jǐn rì zhú fēng tán fǎ yào,wú rén zhú yǐng yòu xié yáng。
他时若有相应者,莫负开轩人姓黄。tā shí ruò yǒu xiāng yīng zhě,mò fù kāi xuān rén xìng huáng。

承示中秋不见月及悯雨连作恐妨秋成奉次元韵

黄庭坚

秀稻秋风喜太平,独疑连雨未全晴。xiù dào qiū fēng xǐ tài píng,dú yí lián yǔ wèi quán qíng。
银蟾似亦无聊赖,默度寒宵懒吐明。yín chán shì yì wú liáo lài,mò dù hán xiāo lǎn tǔ míng。

书王氏梦锡扇

黄庭坚

压枝梅子大于钱,惭愧春光又一年。yā zhī méi zi dà yú qián,cán kuì chūn guāng yòu yī nián。
亭午无人初破睡,杜鹃啼在柳梢边。tíng wǔ wú rén chū pò shuì,dù juān tí zài liǔ shāo biān。

题王晋卿平远溪山幅

黄庭坚

风流子晋罢吹笙,小笔溪山刮眼明。fēng liú zi jìn bà chuī shēng,xiǎo bǐ xī shān guā yǎn míng。
相倚鸳鸯得偎映,一川风雨断人行。xiāng yǐ yuān yāng dé wēi yìng,yī chuān fēng yǔ duàn rén xíng。

戏题斌老所作两竹梢

黄庭坚

老竹帖妥不作奇,嫩篁翘翘动风枝。lǎo zhú tiē tuǒ bù zuò qí,nèn huáng qiào qiào dòng fēng zhī。
是中有目世不知,吾宗落笔风烟随。shì zhōng yǒu mù shì bù zhī,wú zōng luò bǐ fēng yān suí。

次韵钱德循鹿苑滩舣舟有作

黄庭坚

鹿苑滩头秋月明,使君辍棹爱江清。lù yuàn tān tóu qiū yuè míng,shǐ jūn chuò zhào ài jiāng qīng。
尘埃一段思归路,已听荆州渔鼓鸣。chén āi yī duàn sī guī lù,yǐ tīng jīng zhōu yú gǔ míng。

范德孺须笔裒诸工佳者共成十枝分送

黄庭坚

临池闻道学书成,已许家鸡胜伯英。lín chí wén dào xué shū chéng,yǐ xǔ jiā jī shèng bó yīng。
雪竹霜毛分一束,开包何异五侯鲭。xuě zhú shuāng máo fēn yī shù,kāi bāo hé yì wǔ hóu qīng。

予去岁在长沙数与处度元实相从把酒自过岭来不复有此乐感叹之馀戏成一绝

黄庭坚

玄霜捣尽音尘绝,去作湖南万里春。xuán shuāng dǎo jǐn yīn chén jué,qù zuò hú nán wàn lǐ chūn。
想见山川佳绝地,落花飞絮转愁人。xiǎng jiàn shān chuān jiā jué dì,luò huā fēi xù zhuǎn chóu rén。

胡逸老吴生画屏赞

黄庭坚

两虎戏搏文章露,千林号风雷欲雨。liǎng hǔ xì bó wén zhāng lù,qiān lín hào fēng léi yù yǔ。
慎勿私斗伤爪距,豺狼野子即当路。shèn wù sī dòu shāng zhǎo jù,chái láng yě zi jí dāng lù。

和程德裕颂五首

黄庭坚

贫子还家作富儿,粪箕苕帚未曾遗。pín zi hái jiā zuò fù ér,fèn jī sháo zhǒu wèi céng yí。
人人欲问草书意,怀素从来自不知。rén rén yù wèn cǎo shū yì,huái sù cóng lái zì bù zhī。

和程德裕颂五首

黄庭坚

鹏飞逼塞满空虚,蚊睫安巢却有馀。péng fēi bī sāi mǎn kōng xū,wén jié ān cháo què yǒu yú。
腊月火烧三界尽,从来灰里拨真如。là yuè huǒ shāo sān jiè jǐn,cóng lái huī lǐ bō zhēn rú。

和程德裕颂五首

黄庭坚

山河大地目前机,横按吹毛更不疑。shān hé dà dì mù qián jī,héng àn chuī máo gèng bù yí。
万里无人无寸草,冻山亭上与谁欺。wàn lǐ wú rén wú cùn cǎo,dòng shān tíng shàng yǔ shuí qī。

和程德裕颂五首

黄庭坚

如来刹刹与尘尘,北斗南箕透法身。rú lái shā shā yǔ chén chén,běi dòu nán jī tòu fǎ shēn。
金粟默然轲好辩,唱歌须是帝乡人。jīn sù mò rán kē hǎo biàn,chàng gē xū shì dì xiāng rén。

和程德裕颂五首

黄庭坚

石田耕种难成稻,荼蓼栽来只苦辛。shí tián gēng zhǒng nán chéng dào,tú liǎo zāi lái zhǐ kǔ xīn。
万物一家真富贵,使君见后却清贫。wàn wù yī jiā zhēn fù guì,shǐ jūn jiàn hòu què qīng pín。

赠刘静翁颂四首

黄庭坚

念念皆空更莫疑,心王本自绝多知。niàn niàn jiē kōng gèng mò yí,xīn wáng běn zì jué duō zhī。
艰勤长向途中觅,掉却甜桃摘醋梨。jiān qín zhǎng xiàng tú zhōng mì,diào què tián táo zhāi cù lí。