古诗词

招子高二十二韵兼简常甫世弼

黄庭坚

我行向厌次,夏扇日在摇。wǒ xíng xiàng yàn cì,xià shàn rì zài yáo。
甘瓜未除垄,高柳尚鸣蜩。gān guā wèi chú lǒng,gāo liǔ shàng míng tiáo。
驾言聊摄归,飞霜晓封条。jià yán liáo shè guī,fēi shuāng xiǎo fēng tiáo。
负薪泣裘褐,公子御狐貂。fù xīn qì qiú hè,gōng zi yù hú diāo。
岁月坐晼晚,鬓颜飒然凋。suì yuè zuò wǎn wǎn,bìn yán sà rán diāo。
道德千古事,斯文非一朝。dào dé qiān gǔ shì,sī wén fēi yī cháo。
往者我不及,后生多见超。wǎng zhě wǒ bù jí,hòu shēng duō jiàn chāo。
吾党二三子,士林耸孤标。wú dǎng èr sān zi,shì lín sǒng gū biāo。
小谢抱周易,忘言独参寥。xiǎo xiè bào zhōu yì,wàng yán dú cān liáo。
崔郎楚左史,二典考舜尧。cuī láng chǔ zuǒ shǐ,èr diǎn kǎo shùn yáo。
王生风雅学,谈辩秋江潮。wáng shēng fēng yǎ xué,tán biàn qiū jiāng cháo。
洒笔惊有司,小敌谓可骄。sǎ bǐ jīng yǒu sī,xiǎo dí wèi kě jiāo。
安知摴蒱局,临关败三枭。ān zhī chū pú jú,lín guān bài sān xiāo。
三生数步隔,屡赴茗碗邀。sān shēng shù bù gé,lǚ fù míng wǎn yāo。
小谢殊未来,我觉百里遥。xiǎo xiè shū wèi lái,wǒ jué bǎi lǐ yáo。
问之忧菽水,心虑极无聊。wèn zhī yōu shū shuǐ,xīn lǜ jí wú liáo。
父怜母不诃,日以浊酒浇。fù lián mǔ bù hē,rì yǐ zhuó jiǔ jiāo。
此道如鼎实,念子羹未调。cǐ dào rú dǐng shí,niàn zi gēng wèi diào。
古来有亲养,回也乐一瓢。gǔ lái yǒu qīn yǎng,huí yě lè yī piáo。
不田鹑生宎,在物乃为妖。bù tián chún shēng yǎo,zài wù nǎi wèi yāo。
吾言有师承,可信如斗杓。wú yán yǒu shī chéng,kě xìn rú dòu biāo。
诗以解子忧,亦用当子招。shī yǐ jiě zi yōu,yì yòng dāng zi zhāo。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

题苏才翁草书壁后

黄庭坚

老松不得千年寿,何况高材傲世人。lǎo sōng bù dé qiān nián shòu,hé kuàng gāo cái ào shì rén。
唯有草书三昧法,龙蛇夭矫锁黄尘。wéi yǒu cǎo shū sān mèi fǎ,lóng shé yāo jiǎo suǒ huáng chén。

题南寺王髯题名处

黄庭坚

日华长在红尘外,春色全归绿树中。rì huá zhǎng zài hóng chén wài,chūn sè quán guī lǜ shù zhōng。
花发鸟啼常走马,故人不见酒樽空。huā fā niǎo tí cháng zǒu mǎ,gù rén bù jiàn jiǔ zūn kōng。

睡起二首

黄庭坚

帘幕阴阴不见人,日斜窗影弄游尘。lián mù yīn yīn bù jiàn rén,rì xié chuāng yǐng nòng yóu chén。
风和睡起鸟声乐,天地无私花柳春。fēng hé shuì qǐ niǎo shēng lè,tiān dì wú sī huā liǔ chūn。

睡起二首

黄庭坚

古来志士愿不辱,少在朝廷多在山。gǔ lái zhì shì yuàn bù rǔ,shǎo zài cháo tíng duō zài shān。
寄食生涯无定止,此心长到白云间。jì shí shēng yá wú dìng zhǐ,cǐ xīn zhǎng dào bái yún jiān。

戏招饮客解酲

黄庭坚

破卯扶头把一杯,灯前风味唤仍回。pò mǎo fú tóu bǎ yī bēi,dēng qián fēng wèi huàn réng huí。
高阳社里如相访,不用闲携恶客来。gāo yáng shè lǐ rú xiāng fǎng,bù yòng xián xié è kè lái。

陈说道约日送菜把

黄庭坚

南山畴昔从诸父,雨甲烟苗手自锄。nán shān chóu xī cóng zhū fù,yǔ jiǎ yān miáo shǒu zì chú。
三径就荒归计拙,溷烦僚友送园蔬。sān jìng jiù huāng guī jì zhuō,hùn fán liáo yǒu sòng yuán shū。

晓从任大夫祖行过石桥寄粹甫

黄庭坚

令尹鸣驺过石桥,想君寒梦正飘摇。lìng yǐn míng zōu guò shí qiáo,xiǎng jūn hán mèng zhèng piāo yáo。
追思转觉年来剧,乱似春风柳万条。zhuī sī zhuǎn jué nián lái jù,luàn shì chūn fēng liǔ wàn tiáo。

饮南禅梅下戏题

黄庭坚

新春江上使星回,不为离人寄早梅。xīn chūn jiāng shàng shǐ xīng huí,bù wèi lí rén jì zǎo méi。
爱惜幽香意如此,一樽岂是等闲来。ài xī yōu xiāng yì rú cǐ,yī zūn qǐ shì děng xián lái。

离汝寄张子

黄庭坚

草枯木落晚凄凄,目断黄尘听马嘶。cǎo kū mù luò wǎn qī qī,mù duàn huáng chén tīng mǎ sī。
想子重行分首处,荒凉巢父井亭西。xiǎng zi zhòng xíng fēn shǒu chù,huāng liáng cháo fù jǐng tíng xī。

再和元礼春怀十首

黄庭坚

回肠无奈别愁煎,待得鸾胶续断弦。huí cháng wú nài bié chóu jiān,dài dé luán jiāo xù duàn xián。
最忆钱塘风物苦,西湖月落采菱船。zuì yì qián táng fēng wù kǔ,xī hú yuè luò cǎi líng chuán。

再和元礼春怀十首

黄庭坚

吴中风物最娇饶,百里春风酒旆摇。wú zhōng fēng wù zuì jiāo ráo,bǎi lǐ chūn fēng jiǔ pèi yáo。
往往贵人留骑从,少年丛里贳金貂。wǎng wǎng guì rén liú qí cóng,shǎo nián cóng lǐ shì jīn diāo。

再和元礼春怀十首

黄庭坚

行云行雨迷三峡,归凤求凰振九苞。xíng yún xíng yǔ mí sān xiá,guī fèng qiú huáng zhèn jiǔ bāo。
月白花红倾酒满,不将春色等闲抛。yuè bái huā hóng qīng jiǔ mǎn,bù jiāng chūn sè děng xián pāo。

再和元礼春怀十首

黄庭坚

红紫欲疏啼百劳,洞宫春色醉蟠桃。hóng zǐ yù shū tí bǎi láo,dòng gōng chūn sè zuì pán táo。
虚窗酒病扶头起,强取金钗痒处搔。xū chuāng jiǔ bìng fú tóu qǐ,qiáng qǔ jīn chāi yǎng chù sāo。

再和元礼春怀十首

黄庭坚

抹裙彩凤盘宫锦,插鬓真珠络贝多。mǒ qún cǎi fèng pán gōng jǐn,chā bìn zhēn zhū luò bèi duō。
酒恶花愁梦多魇,灵砂犀角费频魔。jiǔ è huā chóu mèng duō yǎn,líng shā xī jiǎo fèi pín mó。

再和元礼春怀十首

黄庭坚

玉壶耽耽浸晴霞,庭有三春接续花。yù hú dān dān jìn qíng xiá,tíng yǒu sān chūn jiē xù huā。
准拟只无难白发,金炉谁为煮黄芽。zhǔn nǐ zhǐ wú nán bái fā,jīn lú shuí wèi zhǔ huáng yá。