古诗词

次韵章禹直魏道辅赠答之诗

黄庭坚

我老倦多故,心期马少游。wǒ lǎo juàn duō gù,xīn qī mǎ shǎo yóu。
愿为春眠蚕,吐丝自绸缪。yuàn wèi chūn mián cán,tǔ sī zì chóu móu。
翩翩魏公子,阅世无全牛。piān piān wèi gōng zi,yuè shì wú quán niú。
吹嘘鼓万物,领袖倾九流。chuī xū gǔ wàn wù,lǐng xiù qīng jiǔ liú。
昨来怀白璧,往撼西诸侯。zuó lái huái bái bì,wǎng hàn xī zhū hóu。
中丞文武将,良非卫霍侔。zhōng chéng wén wǔ jiāng,liáng fēi wèi huò móu。
誓开河源地,画作禹贡州。shì kāi hé yuán dì,huà zuò yǔ gòng zhōu。
壮士捐躯死,鲸鲵尚吞舟。zhuàng shì juān qū sǐ,jīng ní shàng tūn zhōu。
客心无一寸,草食随百忧。kè xīn wú yī cùn,cǎo shí suí bǎi yōu。
故人道旧语,末路非前筹。gù rén dào jiù yǔ,mò lù fēi qián chóu。
重来滕王阁,枫叶江上秋。zhòng lái téng wáng gé,fēng yè jiāng shàng qiū。
章子饱径术,赋诗如曹刘。zhāng zi bǎo jìng shù,fù shī rú cáo liú。
太学得虚名,权势殊未尤。tài xué dé xū míng,quán shì shū wèi yóu。
祸机发无妄,对吏抵抢头。huò jī fā wú wàng,duì lì dǐ qiǎng tóu。
遇逢椎鼓赦,帝泽万邦休。yù féng chuí gǔ shè,dì zé wàn bāng xiū。
章江三年拘,解装买莫愁。zhāng jiāng sān nián jū,jiě zhuāng mǎi mò chóu。
丽姬泣又悔,生故难豫谋。lì jī qì yòu huǐ,shēng gù nán yù móu。
邂逅识面晚,困穷理相收。xiè hòu shí miàn wǎn,kùn qióng lǐ xiāng shōu。
夜语倒樽酒,参旌偃风旒。yè yǔ dào zūn jiǔ,cān jīng yǎn fēng liú。
两公但取醉,古今共高丘。liǎng gōng dàn qǔ zuì,gǔ jīn gòng gāo qiū。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

再次韵兼简履中南玉三首

黄庭坚

锁江亭上一樽酒,山自白云江自横。suǒ jiāng tíng shàng yī zūn jiǔ,shān zì bái yún jiāng zì héng。
李侯短褐有长处,不与俗物同条生。lǐ hóu duǎn hè yǒu zhǎng chù,bù yǔ sú wù tóng tiáo shēng。
经术貂蝉续狗尾,文章瓦釜作雷鸣。jīng shù diāo chán xù gǒu wěi,wén zhāng wǎ fǔ zuò léi míng。
古来寒士但守节,夜夜抱关听五更。gǔ lái hán shì dàn shǒu jié,yè yè bào guān tīng wǔ gèng。

送石长卿太学秋补

黄庭坚

长卿家亦但四壁,文君窥之介如石。zhǎng qīng jiā yì dàn sì bì,wén jūn kuī zhī jiè rú shí。
胸中已无少年事,骨气乃有老松格。xiōng zhōng yǐ wú shǎo nián shì,gǔ qì nǎi yǒu lǎo sōng gé。
汉文新览天下图,诏山采玉渊献珠。hàn wén xīn lǎn tiān xià tú,zhào shān cǎi yù yuān xiàn zhū。
再三可陈治安策,第一莫上登封书。zài sān kě chén zhì ān cè,dì yī mò shàng dēng fēng shū。

借景亭

黄庭坚

青神县中得两张,爱民财力惟恐伤。qīng shén xiàn zhōng dé liǎng zhāng,ài mín cái lì wéi kǒng shāng。
二公身安民乃乐,劝葺城头五月凉。èr gōng shēn ān mín nǎi lè,quàn qì chéng tóu wǔ yuè liáng。
竹铺不涴吴绫袜,东西开轩荫清樾。zhú pù bù wò wú líng wà,dōng xī kāi xuān yīn qīng yuè。
当官借景不伤民,恰似凿池取明月。dāng guān jiè jǐng bù shāng mín,qià shì záo chí qǔ míng yuè。

戏赠家安国

黄庭坚

家侯口吃善著书,常愿执戈王前驱。jiā hóu kǒu chī shàn zhù shū,cháng yuàn zhí gē wáng qián qū。
朱绂蹉跎晚监郡,吟弄风月思天衢。zhū fú cuō tuó wǎn jiān jùn,yín nòng fēng yuè sī tiān qú。
二苏平生亲且旧,少年笔砚老杯酒。èr sū píng shēng qīn qiě jiù,shǎo nián bǐ yàn lǎo bēi jiǔ。
但使一气转洪钧,此老矍铄还冠军。dàn shǐ yī qì zhuǎn hóng jūn,cǐ lǎo jué shuò hái guān jūn。

次韵杨明叔见饯十首(其一)

黄庭坚

平津善牧豕,佽飞能斩蛟。píng jīn shàn mù shǐ,cì fēi néng zhǎn jiāo。
终藉一汲黯,淮南解兵交。zhōng jí yī jí àn,huái nán jiě bīng jiāo。
杨子有直气,未忍死草茅。yáng zi yǒu zhí qì,wèi rěn sǐ cǎo máo。
引之入汉朝,谁为续弦胶。yǐn zhī rù hàn cháo,shuí wèi xù xián jiāo。

次韵杨明叔见饯十首(其二)

黄庭坚

杨君清渭水,自流浊泾中。yáng jūn qīng wèi shuǐ,zì liú zhuó jīng zhōng。
今年贫到骨,豪气似元龙。jīn nián pín dào gǔ,háo qì shì yuán lóng。
男儿生世间,笔端吐白虹。nán ér shēng shì jiān,bǐ duān tǔ bái hóng。
何事与秋萤,争光蒲苇丛。hé shì yǔ qiū yíng,zhēng guāng pú wěi cóng。

次韵杨明叔见饯十首(其三)

黄庭坚

事随世滔滔,心欲自得得。shì suí shì tāo tāo,xīn yù zì dé dé。
杨君为己学,度越流辈百。yáng jūn wèi jǐ xué,dù yuè liú bèi bǎi。
坐扪故衣虱,垢袜春汗黑。zuò mén gù yī shī,gòu wà chūn hàn hēi。
睥睨纨裤儿,可饮三斗墨。pì nì wán kù ér,kě yǐn sān dòu mò。

次韵杨明叔见饯十首(其四)

黄庭坚

清静草玄学,西京有子云。qīng jìng cǎo xuán xué,xī jīng yǒu zi yún。
太尉死宗社,大鸟泣其坟。tài wèi sǐ zōng shè,dà niǎo qì qí fén。
寂寞向千载,风流被仍昆。jì mò xiàng qiān zài,fēng liú bèi réng kūn。
富贵何足道,圣处要策勋。fù guì hé zú dào,shèng chù yào cè xūn。

次韵杨明叔见饯十首(其五)

黄庭坚

桑舆金石交,既别十日雨。sāng yú jīn shí jiāo,jì bié shí rì yǔ。
子舆裹饭来,一笑相告语。zi yú guǒ fàn lái,yī xiào xiāng gào yǔ。
杨子困箪瓢,诸公不能举。yáng zi kùn dān piáo,zhū gōng bù néng jǔ。
傥可从我归,沙头驻鸣橹。tǎng kě cóng wǒ guī,shā tóu zhù míng lǔ。

次韵杨明叔见饯十首(其六)

黄庭坚

山围少天日,狐鬼能作妖。shān wéi shǎo tiān rì,hú guǐ néng zuò yāo。
睒闪载一车,猎人用鸣枭。shǎn shǎn zài yī chē,liè rén yòng míng xiāo。
小智窘流俗,蹇浅不能超。xiǎo zhì jiǒng liú sú,jiǎn qiǎn bù néng chāo。
安得万里沙,晴天看射雕。ān dé wàn lǐ shā,qíng tiān kàn shè diāo。

次韵杨明叔见饯十首(其七)

黄庭坚

元之如砥柱,大年若霜鹗。yuán zhī rú dǐ zhù,dà nián ruò shuāng è。
王杨立本朝,与世作郛郭。wáng yáng lì běn cháo,yǔ shì zuò fú guō。
观公有胆气,自可继前作。guān gōng yǒu dǎn qì,zì kě jì qián zuò。
丈夫存远大,胸次要落落。zhàng fū cún yuǎn dà,xiōng cì yào luò luò。

次韵杨明叔见饯十首(其八)

黄庭坚

虚心观万物,险易极变态。xū xīn guān wàn wù,xiǎn yì jí biàn tài。
皮毛剥落尽,惟有真实在。pí máo bō luò jǐn,wéi yǒu zhēn shí zài。
侍中乃珥貂,御史则冠豸。shì zhōng nǎi ěr diāo,yù shǐ zé guān zhì。
照影或可羞,短蓑钓寒濑。zhào yǐng huò kě xiū,duǎn suō diào hán lài。

次韵杨明叔见饯十首(其九)

黄庭坚

松柏生涧壑,坐阅草木秋。sōng bǎi shēng jiàn hè,zuò yuè cǎo mù qiū。
金石在波中,仰看万物流。jīn shí zài bō zhōng,yǎng kàn wàn wù liú。
抗脏自抗脏,伊优自伊优。kàng zàng zì kàng zàng,yī yōu zì yī yōu。
但观百岁后,传者非公侯。dàn guān bǎi suì hòu,chuán zhě fēi gōng hóu。

次韵杨明叔见饯十首(其十)

黄庭坚

老作同安守,蹇足信所便。lǎo zuò tóng ān shǒu,jiǎn zú xìn suǒ biàn。
胸中无水镜,敢当吏部铨。xiōng zhōng wú shuǐ jìng,gǎn dāng lì bù quán。
恨此虚名在,未脱世纠缠。hèn cǐ xū míng zài,wèi tuō shì jiū chán。
梦作白鸥去,江南水如天。mèng zuò bái ōu qù,jiāng nán shuǐ rú tiān。

和王观复洪驹父谒陈无己长句

黄庭坚

陈君今古焉不学,清渭无心映泾浊。chén jūn jīn gǔ yān bù xué,qīng wèi wú xīn yìng jīng zhuó。
汉官旧仪重九鼎,集贤学士见一角。hàn guān jiù yí zhòng jiǔ dǐng,jí xián xué shì jiàn yī jiǎo。
王侯文采似於菟,洪甥人间汗血驹。wáng hóu wén cǎi shì yú tú,hóng shēng rén jiān hàn xuè jū。
相将问道城南隅,无屋正借船官居。xiāng jiāng wèn dào chéng nán yú,wú wū zhèng jiè chuán guān jū。
有书万卷绕四壁,樵苏不爨谈至夕。yǒu shū wàn juǎn rào sì bì,qiáo sū bù cuàn tán zhì xī。
主人自是文章伯,邻里颇怪有此客。zhǔ rén zì shì wén zhāng bó,lín lǐ pǒ guài yǒu cǐ kè。
食贫各仕天一方,佳人可思不可忘。shí pín gè shì tiān yī fāng,jiā rén kě sī bù kě wàng。
河从天来砥柱立,爱莫助之涕淋浪。hé cóng tiān lái dǐ zhù lì,ài mò zhù zhī tì lín làng。