古诗词

送刘道纯

黄庭坚

五松山下古铜官,邑居褊小水府宽。wǔ sōng shān xià gǔ tóng guān,yì jū biǎn xiǎo shuǐ fǔ kuān。
民安蒲鱼少嚚讼,簿领未减一丘盘。mín ān pú yú shǎo yín sòng,bù lǐng wèi jiǎn yī qiū pán。
胸中峥嵘书万卷,簸弄日月江湖间。xiōng zhōng zhēng róng shū wàn juǎn,bǒ nòng rì yuè jiāng hú jiān。
稠人广众自神王,按剑之眼白相看。chóu rén guǎng zhòng zì shén wáng,àn jiàn zhī yǎn bái xiāng kàn。
老身风波谙世味,如食橘柚知甘酸。lǎo shēn fēng bō ān shì wèi,rú shí jú yòu zhī gān suān。
麒麟图画偶然耳,半枕百年梦邯郸。qí lín tú huà ǒu rán ěr,bàn zhěn bǎi nián mèng hán dān。
平生樽俎宫亭上,涉世忘味皆朱颜。píng shēng zūn zǔ gōng tíng shàng,shè shì wàng wèi jiē zhū yán。
此时阿翁尚无恙,追琢秀句酬江山。cǐ shí ā wēng shàng wú yàng,zhuī zuó xiù jù chóu jiāng shān。
堂堂今为蜕蝉去,五老偃蹇无往还。táng táng jīn wèi tuì chán qù,wǔ lǎo yǎn jiǎn wú wǎng hái。
大梁城中笏拄颊,颔髭今成雪点斑。dà liáng chéng zhōng hù zhǔ jiá,hàn zī jīn chéng xuě diǎn bān。
青云何必出公右,亨衢在天无由攀。qīng yún hé bì chū gōng yòu,hēng qú zài tiān wú yóu pān。
椎鼓转船如病已,梦想楼台落星湾。chuí gǔ zhuǎn chuán rú bìng yǐ,mèng xiǎng lóu tái luò xīng wān。
子政诸儿喜文史,阿秤亦闻有笔端。zi zhèng zhū ér xǐ wén shǐ,ā chèng yì wén yǒu bǐ duān。
丹徒布衣未可量,诗书且对藜藿盘。dān tú bù yī wèi kě liàng,shī shū qiě duì lí huò pán。
穴中生涯识阴雨,木末牖户知风寒。xué zhōng shēng yá shí yīn yǔ,mù mò yǒu hù zhī fēng hán。
我今四壁恋微禄,知公未能长挂冠。wǒ jīn sì bì liàn wēi lù,zhī gōng wèi néng zhǎng guà guān。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

次韵向和卿行松滋县与邹天锡夜语南极亭二首

黄庭坚

冲风冲雨走七县,唯有白鸥盟未寒。chōng fēng chōng yǔ zǒu qī xiàn,wéi yǒu bái ōu méng wèi hán。
坐中更得江南客,开尽南窗借月看。zuò zhōng gèng dé jiāng nán kè,kāi jǐn nán chuāng jiè yuè kàn。

戏答荆州王充道烹茶四首

黄庭坚

三径虽锄客自稀,醉乡安稳更何之。sān jìng suī chú kè zì xī,zuì xiāng ān wěn gèng hé zhī。
老翁更把春风碗,灵府清寒要作诗。lǎo wēng gèng bǎ chūn fēng wǎn,líng fǔ qīng hán yào zuò shī。

戏答荆州王充道烹茶四首

黄庭坚

茗碗难加酒碗醇,暂时扶起藉糟人。míng wǎn nán jiā jiǔ wǎn chún,zàn shí fú qǐ jí zāo rén。
何须忍垢不濯足,苦学梁州阴子春。hé xū rěn gòu bù zhuó zú,kǔ xué liáng zhōu yīn zi chūn。

戏答荆州王充道烹茶四首

黄庭坚

香从灵坚垄上发,味自白石源中生。xiāng cóng líng jiān lǒng shàng fā,wèi zì bái shí yuán zhōng shēng。
为公唤觉荆州梦,可待南柯一梦成。wèi gōng huàn jué jīng zhōu mèng,kě dài nán kē yī mèng chéng。

戏答荆州王充道烹茶四首

黄庭坚

龙焙东风鱼眼汤,个中即是白云乡。lóng bèi dōng fēng yú yǎn tāng,gè zhōng jí shì bái yún xiāng。
更煎双井苍鹰爪,始耐落花春日长。gèng jiān shuāng jǐng cāng yīng zhǎo,shǐ nài luò huā chūn rì zhǎng。

题莲华寺

黄庭坚

狂卒猝起金坑西,胁从数百马百蹄。kuáng zú cù qǐ jīn kēng xī,xié cóng shù bǎi mǎ bǎi tí。
所过州县不敢谁,肩舆掳载三十妻。suǒ guò zhōu xiàn bù gǎn shuí,jiān yú lǔ zài sān shí qī。
伍生有胆无智略,谓河可冯虎可搏。wǔ shēng yǒu dǎn wú zhì lüè,wèi hé kě féng hǔ kě bó。
身膏白刃浮屠前,此乡父老至今怜。shēn gāo bái rèn fú tú qián,cǐ xiāng fù lǎo zhì jīn lián。

冲雨向万载道中得逍遥观托宿遂

黄庭坚

逍遥近道边,憩息慰惫懑。xiāo yáo jìn dào biān,qì xī wèi bèi mèn。
晴晖时晦明,谑语谐谠论。qíng huī shí huì míng,xuè yǔ xié dǎng lùn。
草莱荒蒙茏,室屋壅尘坌。cǎo lái huāng méng lóng,shì wū yōng chén bèn。
仆僮偪侧泌,泾渭清浊混。pū tóng bī cè mì,jīng wèi qīng zhuó hùn。

送密老住五峰

黄庭坚

我穿高安过萍乡,七十二渡绕羊肠。wǒ chuān gāo ān guò píng xiāng,qī shí èr dù rào yáng cháng。
水边林下逢衲子,南北东西古道场。shuǐ biān lín xià féng nà zi,nán běi dōng xī gǔ dào chǎng。
五峰秀出云雨上,中有宝坊如侧掌。wǔ fēng xiù chū yún yǔ shàng,zhōng yǒu bǎo fāng rú cè zhǎng。
去与青山作主人,不负法昌老禅将。qù yǔ qīng shān zuò zhǔ rén,bù fù fǎ chāng lǎo chán jiāng。
栽松种竹是家风,莫嫌斗绝无来往。zāi sōng zhǒng zhú shì jiā fēng,mò xián dòu jué wú lái wǎng。
但得螺蛳吞大象,从来美酒无深巷。dàn dé luó sī tūn dà xiàng,cóng lái měi jiǔ wú shēn xiàng。

拜刘凝之画像

黄庭坚

弃官清颍尾,买田落星湾。qì guān qīng yǐng wěi,mǎi tián luò xīng wān。
身在菰蒲中,名满天地间。shēn zài gū pú zhōng,míng mǎn tiān dì jiān。
谁能四十年,保此清静退。shuí néng sì shí nián,bǎo cǐ qīng jìng tuì。
往来涧谷中,神光射牛背。wǎng lái jiàn gǔ zhōng,shén guāng shè niú bèi。

次苏子瞻和李太白浔阳紫极宫感秋诗韵追怀太白子瞻

黄庭坚

不见两谪仙,长怀倚修竹。bù jiàn liǎng zhé xiān,zhǎng huái yǐ xiū zhú。
行绕紫极宫,明珠得盈掬。xíng rào zǐ jí gōng,míng zhū dé yíng jū。
平生人欲杀,耿介受命独。píng shēng rén yù shā,gěng jiè shòu mìng dú。
往者如可作,抱被求同宿。wǎng zhě rú kě zuò,bào bèi qiú tóng sù。
砥柱阅颓波,不疑更何卜。dǐ zhù yuè tuí bō,bù yí gèng hé bo。
但观草木秋,叶落根自复。dàn guān cǎo mù qiū,yè luò gēn zì fù。
我病二十年,大斗久不覆。wǒ bìng èr shí nián,dà dòu jiǔ bù fù。
因之酌苏李,蟹肥社醅熟。yīn zhī zhuó sū lǐ,xiè féi shè pēi shú。

跋子瞻和陶诗

黄庭坚

子瞻谪岭南,时宰欲杀之。zi zhān zhé lǐng nán,shí zǎi yù shā zhī。
饱吃惠州饭,细和渊明诗。bǎo chī huì zhōu fàn,xì hé yuān míng shī。
彭泽千载人,东坡百世士。péng zé qiān zài rén,dōng pō bǎi shì shì。
出处虽不同,风味乃相似。chū chù suī bù tóng,fēng wèi nǎi xiāng shì。

题李亮功戴嵩牛图

黄庭坚

韩生画肥马,立仗有辉光。hán shēng huà féi mǎ,lì zhàng yǒu huī guāng。
戴老作瘦牛,平生千顷荒。dài lǎo zuò shòu niú,píng shēng qiān qǐng huāng。
觳觫告主人,实已尽筋力。hú sù gào zhǔ rén,shí yǐ jǐn jīn lì。
乞我一牧童,林间听横笛。qǐ wǒ yī mù tóng,lín jiān tīng héng dí。

次韵徐仲车喜董元达访之作南郭篇四韵

黄庭坚

董侯从军来,意望名不朽。dǒng hóu cóng jūn lái,yì wàng míng bù xiǔ。
款门拜徐公,在德不在酒。kuǎn mén bài xú gōng,zài dé bù zài jiǔ。
徐公虽避俗,对客辄粲然。xú gōng suī bì sú,duì kè zhé càn rán。
耳不闻世事,时诵陶令篇。ěr bù wén shì shì,shí sòng táo lìng piān。

次韵仲车为元达置酒四韵

黄庭坚

射阳三万家,莫贵徐公门。shè yáng sān wàn jiā,mò guì xú gōng mén。
谁能拜床前,况乃共酒尊。shuí néng bài chuáng qián,kuàng nǎi gòng jiǔ zūn。
惟此酒中趣,难为醒者论。wéi cǐ jiǔ zhōng qù,nán wèi xǐng zhě lùn。
盗卧月皎皎,鸡鸣雨昏昏。dào wò yuè jiǎo jiǎo,jī míng yǔ hūn hūn。

次韵仲车因娄行父见寄之什

黄庭坚

前朝老诸生,大半正邱首。qián cháo lǎo zhū shēng,dà bàn zhèng qiū shǒu。
投荒万里归,烦公问健否。tóu huāng wàn lǐ guī,fán gōng wèn jiàn fǒu。
往时望江宰,今为夏津吏。wǎng shí wàng jiāng zǎi,jīn wèi xià jīn lì。
他日可教之,玉音尚无弃。tā rì kě jiào zhī,yù yīn shàng wú qì。