古诗词

和曹子方杂言

黄庭坚

正月尾,垂云如覆盂,雁作斜行书。zhèng yuè wěi,chuí yún rú fù yú,yàn zuò xié xíng shū。
三十六陂浸烟水,想对西江彭蠡湖。sān shí liù bēi jìn yān shuǐ,xiǎng duì xī jiāng péng lí hú。
人言春色浓如酒,不见插秧吴女手。rén yán chūn sè nóng rú jiǔ,bù jiàn chā yāng wú nǚ shǒu。
冷卿小坞颇藏春,张侯官居柳对门。lěng qīng xiǎo wù pǒ cáng chūn,zhāng hóu guān jū liǔ duì mén。
当风横笛留三弄,烧烛围棋覆九军。dāng fēng héng dí liú sān nòng,shāo zhú wéi qí fù jiǔ jūn。
尽是向来行乐事,每见琵琶忆朝云。jǐn shì xiàng lái xíng lè shì,měi jiàn pí pá yì cháo yún。
只今不举蛾眉酒,红牙捍拨网蛛尘。zhǐ jīn bù jǔ é méi jiǔ,hóng yá hàn bō wǎng zhū chén。
曹侯束书丞太仆,试说相马犹可人。cáo hóu shù shū chéng tài pū,shì shuō xiāng mǎ yóu kě rén。
照夜白,真乘黄。zhào yè bái,zhēn chéng huáng。
万马同秣随低昂,一矢射落皂雕双。wàn mǎ tóng mò suí dī áng,yī shǐ shè luò zào diāo shuāng。
张侯犹思在戎行,横山虎北开汉疆。zhāng hóu yóu sī zài róng xíng,héng shān hǔ běi kāi hàn jiāng。
冷卿智多发苍浪,牛刀发硎思一邦。lěng qīng zhì duō fā cāng làng,niú dāo fā xíng sī yī bāng。
政成十缀舞红妆,两侯不如曹子方。zhèng chéng shí zhuì wǔ hóng zhuāng,liǎng hóu bù rú cáo zi fāng。
朵颐论诗猬毛张,龟藏六用中有光。duǒ yí lùn shī wèi máo zhāng,guī cáng liù yòng zhōng yǒu guāng。
何时端能俱过我,扫除北寺读书堂。hé shí duān néng jù guò wǒ,sǎo chú běi sì dú shū táng。
菊苗煮饼深注汤,更碾盘龙不入香。jú miáo zhǔ bǐng shēn zhù tāng,gèng niǎn pán lóng bù rù xiāng。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

丙寅十四首效韦苏州

黄庭坚

少小尚狷介,与人常不款。shǎo xiǎo shàng juàn jiè,yǔ rén cháng bù kuǎn。
置身稍雍容,遇酒辄引满。zhì shēn shāo yōng róng,yù jiǔ zhé yǐn mǎn。
自是鹤足长,难齐凫胫短。zì shì hè zú zhǎng,nán qí fú jìng duǎn。

对酒歌答谢公静

黄庭坚

我为北海饮,君作东武吟。wǒ wèi běi hǎi yǐn,jūn zuò dōng wǔ yín。
看君平生用意处,萧洒定自知人心。kàn jūn píng shēng yòng yì chù,xiāo sǎ dìng zì zhī rén xīn。
南阳城边雪三日,愁阴不能分皂白。nán yáng chéng biān xuě sān rì,chóu yīn bù néng fēn zào bái。
摧轮踠蹄泥数尺,城门昼开眠贾客。cuī lún wǎn tí ní shù chǐ,chéng mén zhòu kāi mián jiǎ kè。
移人僵尸在旦夕,谁能忍饥待食麦。yí rén jiāng shī zài dàn xī,shuí néng rěn jī dài shí mài。
身忧天下自有人,寒士何者愁填臆。shēn yōu tiān xià zì yǒu rén,hán shì hé zhě chóu tián yì。
民生正自不愿材,可乘以车可鞭策。mín shēng zhèng zì bù yuàn cái,kě chéng yǐ chē kě biān cè。
君不见海南水沈紫栴檀,碎身百炼金博山。jūn bù jiàn hǎi nán shuǐ shěn zǐ zhān tán,suì shēn bǎi liàn jīn bó shān。
岂如不蒙斧斤赏,老大绝崖霜雪间。qǐ rú bù méng fǔ jīn shǎng,lǎo dà jué yá shuāng xuě jiān。
投身有用祸所集,何况四达之衢井先汲。tóu shēn yǒu yòng huò suǒ jí,hé kuàng sì dá zhī qú jǐng xiān jí。
昨日青童天上回,手捧玉帝除书来。zuó rì qīng tóng tiān shàng huí,shǒu pěng yù dì chú shū lái。
一番通籍清都阙,百身书名赤城台。yī fān tōng jí qīng dōu quē,bǎi shēn shū míng chì chéng tái。
飞升度世无虚日,怪我短褐趋尘埃。fēi shēng dù shì wú xū rì,guài wǒ duǎn hè qū chén āi。
顾谓彼童子,此何预人事。gù wèi bǐ tóng zi,cǐ hé yù rén shì。
但对清樽即眼开,一杯引人著胜地。dàn duì qīng zūn jí yǎn kāi,yī bēi yǐn rén zhù shèng dì。
传闻官酒亦自清,径须沽取续吾瓶。chuán wén guān jiǔ yì zì qīng,jìng xū gū qǔ xù wú píng。
南山朝来似有意,今夜傥放春月明。nán shān cháo lái shì yǒu yì,jīn yè tǎng fàng chūn yuè míng。

种决明

黄庭坚

后皇富嘉种,决明著方术。hòu huáng fù jiā zhǒng,jué míng zhù fāng shù。
耘锄一席地,时至观茂密。yún chú yī xí dì,shí zhì guān mào mì。
缥叶资芼羹,缃花马蹄实。piāo yè zī mào gēng,xiāng huā mǎ tí shí。
霜丛风雨馀,簸簸场功毕。shuāng cóng fēng yǔ yú,bǒ bǒ chǎng gōng bì。
枕囊代曲肱,甘寝听芬苾。zhěn náng dài qū gōng,gān qǐn tīng fēn bì。
老眼愿力馀,读书真成癖。lǎo yǎn yuàn lì yú,dú shū zhēn chéng pǐ。

次韵寄李六弟济南郡城桥亭之诗

黄庭坚

客心如头垢,日欲撩千篦。kè xīn rú tóu gòu,rì yù liāo qiān bì。
闻人说江南,喜气吐晴霓。wén rén shuō jiāng nán,xǐ qì tǔ qíng ní。
伏枕梦归路,子规吟翠微。fú zhěn mèng guī lù,zi guī yín cuì wēi。
济南似江南,旧见今不疑。jì nán shì jiāng nán,jiù jiàn jīn bù yí。
洗心欲成游,王事相夺移。xǐ xīn yù chéng yóu,wáng shì xiāng duó yí。
驽马恋栈豆,岂能辞絷缧。nú mǎ liàn zhàn dòu,qǐ néng cí zhí léi。
本无封侯骨,见事又重迟。běn wú fēng hóu gǔ,jiàn shì yòu zhòng chí。
徒能多著酒,大腹如鸱夷。tú néng duō zhù jiǔ,dà fù rú chī yí。
惟思一渔舟,载网横渺弥。wéi sī yī yú zhōu,zài wǎng héng miǎo mí。
矫贡历下亭,朱阑转清溪。jiǎo gòng lì xià tíng,zhū lán zhuǎn qīng xī。
春风吹桃李,三月自成蹊。chūn fēng chuī táo lǐ,sān yuè zì chéng qī。
翠叶张日幄,红英铺地衣。cuì yè zhāng rì wò,hóng yīng pù dì yī。
此中有佳兴,不醉定自非。cǐ zhōng yǒu jiā xīng,bù zuì dìng zì fēi。
况当郡政成,野茧麦两岐。kuàng dāng jùn zhèng chéng,yě jiǎn mài liǎng qí。
与民同观游,永夜不阖扉。yǔ mín tóng guān yóu,yǒng yè bù hé fēi。
女墙上金枢,天如青琉璃。nǚ qiáng shàng jīn shū,tiān rú qīng liú lí。
想子果下归,马饱生刍嘶。xiǎng zi guǒ xià guī,mǎ bǎo shēng chú sī。

用明发不寐有怀二人为韵寄李秉彝德叟

黄庭坚

竹贯四时清,月通云气明。zhú guàn sì shí qīng,yuè tōng yún qì míng。
外弟有佳质,妙年推老成。wài dì yǒu jiā zhì,miào nián tuī lǎo chéng。
后凋对霜雪,不昧处阴晴。hòu diāo duì shuāng xuě,bù mèi chù yīn qíng。
盛德当如此,古人畏后生。shèng dé dāng rú cǐ,gǔ rén wèi hòu shēng。

用明发不寐有怀二人为韵寄李秉彝德叟

黄庭坚

在昔授子书,髧彼垂两发。zài xī shòu zi shū,dàn bǐ chuí liǎng fā。
乖离今十年,树立映先达。guāi lí jīn shí nián,shù lì yìng xiān dá。
青灯哦妙句,如酌春酒滑。qīng dēng ó miào jù,rú zhuó chūn jiǔ huá。
把书念携手,惆怅至明发。bǎ shū niàn xié shǒu,chóu chàng zhì míng fā。

用明发不寐有怀二人为韵寄李秉彝德叟

黄庭坚

人生不如意,十事恒八九。rén shēng bù rú yì,shí shì héng bā jiǔ。
未见历下人,徒倾历城酒。wèi jiàn lì xià rén,tú qīng lì chéng jiǔ。
从来亲骨肉,不免相可不。cóng lái qīn gǔ ròu,bù miǎn xiāng kě bù。
但愿崇事实,虚名等箕斗。dàn yuàn chóng shì shí,xū míng děng jī dòu。

用明发不寐有怀二人为韵寄李秉彝德叟

黄庭坚

蚤知鹊山亭,李杜发佳思。zǎo zhī què shān tíng,lǐ dù fā jiā sī。
弥年听传夸,登览通梦寐。mí nián tīng chuán kuā,dēng lǎn tōng mèng mèi。
遥怜坐清旷,落笔富新制。yáo lián zuò qīng kuàng,luò bǐ fù xīn zhì。
尚因宾客集,沥酒使我醉。shàng yīn bīn kè jí,lì jiǔ shǐ wǒ zuì。

用明发不寐有怀二人为韵寄李秉彝德叟

黄庭坚

往在舅氏旁,获拚堂上帚。wǎng zài jiù shì páng,huò pàn táng shàng zhǒu。
六经观圣人,明如夜占斗。liù jīng guān shèng rén,míng rú yè zhàn dòu。
索居废旧闻,独学无新有。suǒ jū fèi jiù wén,dú xué wú xīn yǒu。
羡子杞梓材,未曾离矫揉。xiàn zi qǐ zǐ cái,wèi céng lí jiǎo róu。

用明发不寐有怀二人为韵寄李秉彝德叟

黄庭坚

安诗无恙时,学行超辈侪。ān shī wú yàng shí,xué xíng chāo bèi chái。
华屋落丘山,百忧满人怀。huá wū luò qiū shān,bǎi yōu mǎn rén huái。
此士如不亡,仲子抱奇材。cǐ shì rú bù wáng,zhòng zi bào qí cái。
不独典刑在,神明还观来。bù dú diǎn xíng zài,shén míng hái guān lái。

用明发不寐有怀二人为韵寄李秉彝德叟

黄庭坚

少时诵诗书,贯穿数万字。shǎo shí sòng shī shū,guàn chuān shù wàn zì。
迩来窥陈编,记一忘三二。ěr lái kuī chén biān,jì yī wàng sān èr。
光阴如可玩,老境翻手至。guāng yīn rú kě wán,lǎo jìng fān shǒu zhì。
良医曾折足,说病乃真意。liáng yī céng zhé zú,shuō bìng nǎi zhēn yì。

用明发不寐有怀二人为韵寄李秉彝德叟

黄庭坚

桃李春成径,本自不期人。táo lǐ chūn chéng jìng,běn zì bù qī rén。
历下两寒士,箪瓢能悦亲。lì xià liǎng hán shì,dān piáo néng yuè qīn。
耻蒙伐国问,肯卧覆车尘。chǐ méng fá guó wèn,kěn wò fù chē chén。
子既得此友,从之求日新。zi jì dé cǐ yǒu,cóng zhī qiú rì xīn。

次韵谢外舅病不能拜复官夏雨眠起之什

黄庭坚

丈人养疴卧,此道取众弃。zhàng rén yǎng kē wò,cǐ dào qǔ zhòng qì。
强饭尚可饱,力田苦常匮。qiáng fàn shàng kě bǎo,lì tián kǔ cháng kuì。
欲从群儿嬉,出语不妩媚。yù cóng qún ér xī,chū yǔ bù wǔ mèi。
轩窗坐风凉,编简勘遗坠。xuān chuāng zuò fēng liáng,biān jiǎn kān yí zhuì。
自安井无禽,未叹旅焚次。zì ān jǐng wú qín,wèi tàn lǚ fén cì。
夏暑极阳功,时霖作阴事。xià shǔ jí yáng gōng,shí lín zuò yīn shì。
呼儿疏药畦,植杖按瓜地。hū ér shū yào qí,zhí zhàng àn guā dì。
南山云气佳,北极冕旒邃。nán shān yún qì jiā,běi jí miǎn liú suì。
自欣须发白,得见衣裳治。zì xīn xū fā bái,dé jiàn yī shang zhì。
山林收枯槁,草木洗憔悴。shān lín shōu kū gǎo,cǎo mù xǐ qiáo cuì。
舐痔以车来,探珠遭龙睡。shì zhì yǐ chē lái,tàn zhū zāo lóng shuì。
腹便时蒙嘲,身退得自恣。fù biàn shí méng cháo,shēn tuì dé zì zì。
伊优无下僚,肮脏谢高位。yī yōu wú xià liáo,āng zàng xiè gāo wèi。
谁能领斯会,好在漆园吏。shuí néng lǐng sī huì,hǎo zài qī yuán lì。

次韵师厚病间十首

黄庭坚

贝锦不足歌,请陈江汉诗。bèi jǐn bù zú gē,qǐng chén jiāng hàn shī。
美人出江汉,窈窕世未窥。měi rén chū jiāng hàn,yǎo tiǎo shì wèi kuī。
折兰不肯佩,告我以蚕饥。zhé lán bù kěn pèi,gào wǒ yǐ cán jī。
独归岂惮远,三危露如饴。dú guī qǐ dàn yuǎn,sān wēi lù rú yí。

次韵师厚病间十首

黄庭坚

德人更疢疾,术智益洒落。dé rén gèng chèn jí,shù zhì yì sǎ luò。
反身见万古,道不在卜度。fǎn shēn jiàn wàn gǔ,dào bù zài bo dù。
胸中有镆铘,老境要志弱。xiōng zhōng yǒu mò yé,lǎo jìng yào zhì ruò。
谢公赋达生,达生真可托。xiè gōng fù dá shēng,dá shēng zhēn kě tuō。