古诗词

和曹子方杂言

黄庭坚

正月尾,垂云如覆盂,雁作斜行书。zhèng yuè wěi,chuí yún rú fù yú,yàn zuò xié xíng shū。
三十六陂浸烟水,想对西江彭蠡湖。sān shí liù bēi jìn yān shuǐ,xiǎng duì xī jiāng péng lí hú。
人言春色浓如酒,不见插秧吴女手。rén yán chūn sè nóng rú jiǔ,bù jiàn chā yāng wú nǚ shǒu。
冷卿小坞颇藏春,张侯官居柳对门。lěng qīng xiǎo wù pǒ cáng chūn,zhāng hóu guān jū liǔ duì mén。
当风横笛留三弄,烧烛围棋覆九军。dāng fēng héng dí liú sān nòng,shāo zhú wéi qí fù jiǔ jūn。
尽是向来行乐事,每见琵琶忆朝云。jǐn shì xiàng lái xíng lè shì,měi jiàn pí pá yì cháo yún。
只今不举蛾眉酒,红牙捍拨网蛛尘。zhǐ jīn bù jǔ é méi jiǔ,hóng yá hàn bō wǎng zhū chén。
曹侯束书丞太仆,试说相马犹可人。cáo hóu shù shū chéng tài pū,shì shuō xiāng mǎ yóu kě rén。
照夜白,真乘黄。zhào yè bái,zhēn chéng huáng。
万马同秣随低昂,一矢射落皂雕双。wàn mǎ tóng mò suí dī áng,yī shǐ shè luò zào diāo shuāng。
张侯犹思在戎行,横山虎北开汉疆。zhāng hóu yóu sī zài róng xíng,héng shān hǔ běi kāi hàn jiāng。
冷卿智多发苍浪,牛刀发硎思一邦。lěng qīng zhì duō fā cāng làng,niú dāo fā xíng sī yī bāng。
政成十缀舞红妆,两侯不如曹子方。zhèng chéng shí zhuì wǔ hóng zhuāng,liǎng hóu bù rú cáo zi fāng。
朵颐论诗猬毛张,龟藏六用中有光。duǒ yí lùn shī wèi máo zhāng,guī cáng liù yòng zhōng yǒu guāng。
何时端能俱过我,扫除北寺读书堂。hé shí duān néng jù guò wǒ,sǎo chú běi sì dú shū táng。
菊苗煮饼深注汤,更碾盘龙不入香。jú miáo zhǔ bǐng shēn zhù tāng,gèng niǎn pán lóng bù rù xiāng。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

罗汉南公升堂颂二首

黄庭坚

黑蚁旋磨千里错,巴蛇吞象三年觉。hēi yǐ xuán mó qiān lǐ cuò,bā shé tūn xiàng sān nián jué。
日光天子转须弥,失眼众生问演若。rì guāng tiān zi zhuǎn xū mí,shī yǎn zhòng shēng wèn yǎn ruò。

答檀君送含笑花颂

黄庭坚

檀郎惠我花含笑,借问凝情笑阿谁。tán láng huì wǒ huā hán xiào,jiè wèn níng qíng xiào ā shuí。
一世茫茫走声利,阎公捉定始应知。yī shì máng máng zǒu shēng lì,yán gōng zhuō dìng shǐ yīng zhī。

为慧林冲禅师烧香颂三首

黄庭坚

昨夜三更狗吠雪,东家闭门推出月。zuó yè sān gèng gǒu fèi xuě,dōng jiā bì mén tuī chū yuè。
是渠觉海性澄圆,衲子杀人须见血。shì qú jué hǎi xìng chéng yuán,nà zi shā rén xū jiàn xuè。

为慧林冲禅师烧香颂三首

黄庭坚

多年破衲不胜针,一曲胡笳无古今。duō nián pò nà bù shèng zhēn,yī qū hú jiā wú gǔ jīn。
往日闻韶独忘味,守株人在月西沈。wǎng rì wén sháo dú wàng wèi,shǒu zhū rén zài yuè xī shěn。

为黄龙心禅师烧香颂三首

黄庭坚

老师身今七十六,老师心亦七十六。lǎo shī shēn jīn qī shí liù,lǎo shī xīn yì qī shí liù。
梦中沈却大法船,文殊顿足普贤哭。mèng zhōng shěn què dà fǎ chuán,wén shū dùn zú pǔ xián kū。

为黄龙心禅师烧香颂三首

黄庭坚

一拳打破鬼门关,一笑吐却野狐涎。yī quán dǎ pò guǐ mén guān,yī xiào tǔ què yě hú xián。
四海峥嵘龙象众,鼻头只用短绳牵。sì hǎi zhēng róng lóng xiàng zhòng,bí tóu zhǐ yòng duǎn shéng qiān。

为黄龙心禅师烧香颂三首

黄庭坚

海风吹落楞伽山,四海山徒着眼看。hǎi fēng chuī luò léng gā shān,sì hǎi shān tú zhe yǎn kàn。
一把柳丝收不得,和风搭在玉阑干。yī bǎ liǔ sī shōu bù dé,hé fēng dā zài yù lán gàn。

雨花岩颂彭泽三岩

黄庭坚

孤峰中流分江南,马当大雷无一帆。gū fēng zhōng liú fēn jiāng nán,mǎ dāng dà léi wú yī fān。
波涛掀空鸟不度,天花雨我读书岩。bō tāo xiān kōng niǎo bù dù,tiān huā yǔ wǒ dú shū yán。

伏仙岩颂

黄庭坚

生死浪中涅槃宅,与人同黑非同白。shēng sǐ làng zhōng niè pán zhái,yǔ rén tóng hēi fēi tóng bái。
谁令避世作聋盲,独来寒岩伏石壁。shuí lìng bì shì zuò lóng máng,dú lái hán yán fú shí bì。

补陀岩颂

黄庭坚

修罗身量等须弥,入藕丝孔逃追北。xiū luó shēn liàng děng xū mí,rù ǒu sī kǒng táo zhuī běi。
补陀岩下不战人,八万魔军皆解甲。bǔ tuó yán xià bù zhàn rén,bā wàn mó jūn jiē jiě jiǎ。

题高节亭颂

黄庭坚

松风竹雨共谈空,楼阁参差古叠重。sōng fēng zhú yǔ gòng tán kōng,lóu gé cān chà gǔ dié zhòng。
急水滩头道人住,亦如前佛在因中。jí shuǐ tān tóu dào rén zhù,yì rú qián fú zài yīn zhōng。

颂取之左右逢其原

黄庭坚

取之左右逢其原,香严腊月火烧山。qǔ zhī zuǒ yòu féng qí yuán,xiāng yán là yuè huǒ shāo shān。
对面谩人犹伫思,打得香严也是闲。duì miàn mán rén yóu zhù sī,dǎ dé xiāng yán yě shì xián。

书蔡秀才屏风颂四首

黄庭坚

武宁县中蔡老子,能棋能酒又能诗。wǔ níng xiàn zhōng cài lǎo zi,néng qí néng jiǔ yòu néng shī。
胸中百万多罗藏,不向人间说是非。xiōng zhōng bǎi wàn duō luó cáng,bù xiàng rén jiān shuō shì fēi。

书蔡秀才屏风颂四首

黄庭坚

接人高下但唯唯,笑语相随不作难。jiē rén gāo xià dàn wéi wéi,xiào yǔ xiāng suí bù zuò nán。
此翁胸次有泾渭,事不可处执如山。cǐ wēng xiōng cì yǒu jīng wèi,shì bù kě chù zhí rú shān。

书蔡秀才屏风颂四首

黄庭坚

此翁家世印累累,平生俯视造物儿。cǐ wēng jiā shì yìn lèi lèi,píng shēng fǔ shì zào wù ér。
堪笑痴人不省误,犹说此翁真个痴。kān xiào chī rén bù shěng wù,yóu shuō cǐ wēng zhēn gè chī。