古诗词

观秘阁苏子美题壁及中人张侯家墨迹十九纸率同舍钱才翁学士赋之

黄庭坚

仁祖康四海,本朝盛文章。rén zǔ kāng sì hǎi,běn cháo shèng wén zhāng。
苏郎如虎豹,孤啸翰墨场。sū láng rú hǔ bào,gū xiào hàn mò chǎng。
风流映海岱,俊锋不可当。fēng liú yìng hǎi dài,jùn fēng bù kě dāng。
学书窥法窟,当代见崔张。xué shū kuī fǎ kū,dāng dài jiàn cuī zhāng。
银钩刻琬琰,虿尾回缣缃。yín gōu kè wǎn yǎn,chài wěi huí jiān xiāng。
擢登群玉府,台阁自生光。zhuó dēng qún yù fǔ,tái gé zì shēng guāng。
春风吹晓雨,禁直梦沧浪。chūn fēng chuī xiǎo yǔ,jìn zhí mèng cāng làng。
人声市朝远,帘影花光凉。rén shēng shì cháo yuǎn,lián yǐng huā guāng liáng。
秋河湔笔研,怨句挟风霜。qiū hé jiān bǐ yán,yuàn jù xié fēng shuāng。
不甘老天禄,试欲叫未央。bù gān lǎo tiān lù,shì yù jiào wèi yāng。
小臣胆如斗,侏儒俸一囊。xiǎo chén dǎn rú dòu,zhū rú fèng yī náng。
请提师十万,奉辞问犬羊。qǐng tí shī shí wàn,fèng cí wèn quǎn yáng。
归鞍饮月支,伏背笞中行。guī ān yǐn yuè zhī,fú bèi chī zhōng xíng。
人事多乖迕,南迁浮夜航。rén shì duō guāi wù,nán qiān fú yè háng。
此时调玉烛,日行中道黄。cǐ shí diào yù zhú,rì xíng zhōng dào huáng。
柄臣似牛李,倾夺谋未臧。bǐng chén shì niú lǐ,qīng duó móu wèi zāng。
鲁酒围邯郸,老龟祸枯桑。lǔ jiǔ wéi hán dān,lǎo guī huò kū sāng。
兼官百郡邸,报赛用岁常。jiān guān bǎi jùn dǐ,bào sài yòng suì cháng。
招延青云士,共醉椒糈觞。zhāo yán qīng yún shì,gòng zuì jiāo xǔ shāng。
俗客避白眼,傲歌舞红裳。sú kè bì bái yǎn,ào gē wǔ hóng shang。
谤书动宸极,牢户系桁杨。bàng shū dòng chén jí,láo hù xì héng yáng。
一网收冠盖,九原人走藏。yī wǎng shōu guān gài,jiǔ yuán rén zǒu cáng。
庖丁提刀立,满志无四旁。páo dīng tí dāo lì,mǎn zhì wú sì páng。
论罪等饕餮,囚衣御方良。lùn zuì děng tāo tiè,qiú yī yù fāng liáng。
姑苏麋鹿疃,风月在书堂。gū sū mí lù tuǎn,fēng yuè zài shū táng。
永无湔祓期,山鬼共幽篁。yǒng wú jiān fú qī,shān guǐ gòng yōu huáng。
万户封侯骨,今成狐兔冈。wàn hù fēng hóu gǔ,jīn chéng hú tù gāng。
迩来四十年,我亦校书郎。ěr lái sì shí nián,wǒ yì xiào shū láng。
雄文终脍炙,妙墨见垣墙。xióng wén zhōng kuài zhì,miào mò jiàn yuán qiáng。
高山仰豪气,峥嵘乃不亡。gāo shān yǎng háo qì,zhēng róng nǎi bù wáng。
张侯开诗卷,词意尚轩昂。zhāng hóu kāi shī juǎn,cí yì shàng xuān áng。
草书十纸馀,雨漏古屋廊。cǎo shū shí zhǐ yú,yǔ lòu gǔ wū láng。
诚知千里马,不服万乘箱。chéng zhī qiān lǐ mǎ,bù fú wàn chéng xiāng。
遂令驾鼓车,此岂用其长。suì lìng jià gǔ chē,cǐ qǐ yòng qí zhǎng。
事往飞鸟过,九原色莽苍。shì wǎng fēi niǎo guò,jiǔ yuán sè mǎng cāng。
敢告大钧手,才难幸扶将。gǎn gào dà jūn shǒu,cái nán xìng fú jiāng。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

病起荆江亭即事十首

黄庭坚

维摩老子五十七,大圣天子初元年。wéi mó lǎo zi wǔ shí qī,dà shèng tiān zi chū yuán nián。
传闻有意用幽侧,病著不能朝日边。chuán wén yǒu yì yòng yōu cè,bìng zhù bù néng cháo rì biān。

病起荆江亭即事十首

黄庭坚

禁中夜半定天下,仁风义气彻修门。jìn zhōng yè bàn dìng tiān xià,rén fēng yì qì chè xiū mén。
十分整顿乾坤了,复辟归来道更尊。shí fēn zhěng dùn qián kūn le,fù pì guī lái dào gèng zūn。

病起荆江亭即事十首

黄庭坚

成王小心似文武,周召何妨略不同。chéng wáng xiǎo xīn shì wén wǔ,zhōu zhào hé fáng lüè bù tóng。
不须要出我门下,实用人材即至公。bù xū yào chū wǒ mén xià,shí yòng rén cái jí zhì gōng。

病起荆江亭即事十首

黄庭坚

司马丞相昔登庸,诏用元老超群公。sī mǎ chéng xiāng xī dēng yōng,zhào yòng yuán lǎo chāo qún gōng。
杨绾当朝天下喜,断碑零落卧秋风。yáng wǎn dāng cháo tiān xià xǐ,duàn bēi líng luò wò qiū fēng。

病起荆江亭即事十首

黄庭坚

死者已死黄雾中,三事不数两苏公。sǐ zhě yǐ sǐ huáng wù zhōng,sān shì bù shù liǎng sū gōng。
岂谓高才难驾御,空归万里白头翁。qǐ wèi gāo cái nán jià yù,kōng guī wàn lǐ bái tóu wēng。

病起荆江亭即事十首

黄庭坚

文章韩杜无遗恨,草诏陆贽倾诸公。wén zhāng hán dù wú yí hèn,cǎo zhào lù zhì qīng zhū gōng。
玉堂端要真学士,须得儋州秃鬓翁。yù táng duān yào zhēn xué shì,xū dé dān zhōu tū bìn wēng。

病起荆江亭即事十首(其八)

黄庭坚

闭门觅句陈无己,对客挥毫秦少游。bì mén mì jù chén wú jǐ,duì kè huī háo qín shǎo yóu。
正字不知温饱未,西风吹泪古藤州。zhèng zì bù zhī wēn bǎo wèi,xī fēng chuī lèi gǔ téng zhōu。

病起荆江亭即事十首

黄庭坚

张子耽酒语蹇吃,闻道颍州又陈州。zhāng zi dān jiǔ yǔ jiǎn chī,wén dào yǐng zhōu yòu chén zhōu。
形模弥勒一布袋,文字江河万古流。xíng mó mí lēi yī bù dài,wén zì jiāng hé wàn gǔ liú。

病起荆江亭即事十首

黄庭坚

鲁中狂士邢尚书,本意扶日上天衢。lǔ zhōng kuáng shì xíng shàng shū,běn yì fú rì shàng tiān qú。
惇夫若在镌此老,不令平地生崎岖。dūn fū ruò zài juān cǐ lǎo,bù lìng píng dì shēng qí qū。

谢益修四弟送石屏

黄庭坚

石似江沧落日明,鸬鹚乌鹊满沙汀。shí shì jiāng cāng luò rì míng,lú cí wū què mǎn shā tīng。
小儿骨相能文字,乞与班班作砚屏。xiǎo ér gǔ xiāng néng wén zì,qǐ yǔ bān bān zuò yàn píng。

戏答王观复酴醾菊二首

黄庭坚

谁将陶令黄金菊,幻作酴醾白玉花。shuí jiāng táo lìng huáng jīn jú,huàn zuò tú mí bái yù huā。
小草真成有风味,东园添我老生涯。xiǎo cǎo zhēn chéng yǒu fēng wèi,dōng yuán tiān wǒ lǎo shēng yá。

戏答王观复酴醾菊二首

黄庭坚

吕园未肯轻沽我,且寄田家砌下栽。lǚ yuán wèi kěn qīng gū wǒ,qiě jì tián jiā qì xià zāi。
他日秋花媚重九,清香知自故人来。tā rì qiū huā mèi zhòng jiǔ,qīng xiāng zhī zì gù rén lái。

戏答王子予送凌风菊二首

黄庭坚

病来孤负鸬鹚杓,禅板蒲团入眼中。bìng lái gū fù lú cí biāo,chán bǎn pú tuán rù yǎn zhōng。
浪说闲居爱重九,黄花应笑白头翁。làng shuō xián jū ài zhòng jiǔ,huáng huā yīng xiào bái tóu wēng。

戏答王子予送凌风菊二首

黄庭坚

王郎颇病金瓢酒,不耐寒花晚更芳。wáng láng pǒ bìng jīn piáo jiǔ,bù nài hán huā wǎn gèng fāng。
瘦尽腰围怯风景,故来归我一枝香。shòu jǐn yāo wéi qiè fēng jǐng,gù lái guī wǒ yī zhī xiāng。

谢王子予送橄榄

黄庭坚

方怀味谏轩中果,忽见金盘橄榄来。fāng huái wèi jiàn xuān zhōng guǒ,hū jiàn jīn pán gǎn lǎn lái。
想共馀甘有瓜葛,苦中真味晚方回。xiǎng gòng yú gān yǒu guā gé,kǔ zhōng zhēn wèi wǎn fāng huí。