古诗词

观秘阁苏子美题壁及中人张侯家墨迹十九纸率同舍钱才翁学士赋之

黄庭坚

仁祖康四海,本朝盛文章。rén zǔ kāng sì hǎi,běn cháo shèng wén zhāng。
苏郎如虎豹,孤啸翰墨场。sū láng rú hǔ bào,gū xiào hàn mò chǎng。
风流映海岱,俊锋不可当。fēng liú yìng hǎi dài,jùn fēng bù kě dāng。
学书窥法窟,当代见崔张。xué shū kuī fǎ kū,dāng dài jiàn cuī zhāng。
银钩刻琬琰,虿尾回缣缃。yín gōu kè wǎn yǎn,chài wěi huí jiān xiāng。
擢登群玉府,台阁自生光。zhuó dēng qún yù fǔ,tái gé zì shēng guāng。
春风吹晓雨,禁直梦沧浪。chūn fēng chuī xiǎo yǔ,jìn zhí mèng cāng làng。
人声市朝远,帘影花光凉。rén shēng shì cháo yuǎn,lián yǐng huā guāng liáng。
秋河湔笔研,怨句挟风霜。qiū hé jiān bǐ yán,yuàn jù xié fēng shuāng。
不甘老天禄,试欲叫未央。bù gān lǎo tiān lù,shì yù jiào wèi yāng。
小臣胆如斗,侏儒俸一囊。xiǎo chén dǎn rú dòu,zhū rú fèng yī náng。
请提师十万,奉辞问犬羊。qǐng tí shī shí wàn,fèng cí wèn quǎn yáng。
归鞍饮月支,伏背笞中行。guī ān yǐn yuè zhī,fú bèi chī zhōng xíng。
人事多乖迕,南迁浮夜航。rén shì duō guāi wù,nán qiān fú yè háng。
此时调玉烛,日行中道黄。cǐ shí diào yù zhú,rì xíng zhōng dào huáng。
柄臣似牛李,倾夺谋未臧。bǐng chén shì niú lǐ,qīng duó móu wèi zāng。
鲁酒围邯郸,老龟祸枯桑。lǔ jiǔ wéi hán dān,lǎo guī huò kū sāng。
兼官百郡邸,报赛用岁常。jiān guān bǎi jùn dǐ,bào sài yòng suì cháng。
招延青云士,共醉椒糈觞。zhāo yán qīng yún shì,gòng zuì jiāo xǔ shāng。
俗客避白眼,傲歌舞红裳。sú kè bì bái yǎn,ào gē wǔ hóng shang。
谤书动宸极,牢户系桁杨。bàng shū dòng chén jí,láo hù xì héng yáng。
一网收冠盖,九原人走藏。yī wǎng shōu guān gài,jiǔ yuán rén zǒu cáng。
庖丁提刀立,满志无四旁。páo dīng tí dāo lì,mǎn zhì wú sì páng。
论罪等饕餮,囚衣御方良。lùn zuì děng tāo tiè,qiú yī yù fāng liáng。
姑苏麋鹿疃,风月在书堂。gū sū mí lù tuǎn,fēng yuè zài shū táng。
永无湔祓期,山鬼共幽篁。yǒng wú jiān fú qī,shān guǐ gòng yōu huáng。
万户封侯骨,今成狐兔冈。wàn hù fēng hóu gǔ,jīn chéng hú tù gāng。
迩来四十年,我亦校书郎。ěr lái sì shí nián,wǒ yì xiào shū láng。
雄文终脍炙,妙墨见垣墙。xióng wén zhōng kuài zhì,miào mò jiàn yuán qiáng。
高山仰豪气,峥嵘乃不亡。gāo shān yǎng háo qì,zhēng róng nǎi bù wáng。
张侯开诗卷,词意尚轩昂。zhāng hóu kāi shī juǎn,cí yì shàng xuān áng。
草书十纸馀,雨漏古屋廊。cǎo shū shí zhǐ yú,yǔ lòu gǔ wū láng。
诚知千里马,不服万乘箱。chéng zhī qiān lǐ mǎ,bù fú wàn chéng xiāng。
遂令驾鼓车,此岂用其长。suì lìng jià gǔ chē,cǐ qǐ yòng qí zhǎng。
事往飞鸟过,九原色莽苍。shì wǎng fēi niǎo guò,jiǔ yuán sè mǎng cāng。
敢告大钧手,才难幸扶将。gǎn gào dà jūn shǒu,cái nán xìng fú jiāng。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

和陈君仪读太真外传五首

黄庭坚

高丽条脱雕红玉,逻逤琵琶撚绿丝。gāo lì tiáo tuō diāo hóng yù,luó suò pí pá niǎn lǜ sī。
蛛网屋煤昏故物,此生惟有梦来时。zhū wǎng wū méi hūn gù wù,cǐ shēng wéi yǒu mèng lái shí。

和陈君仪读太真外传五首

黄庭坚

上皇曾御昭仪传,镜里观形只眼前。shàng huáng céng yù zhāo yí chuán,jìng lǐ guān xíng zhǐ yǎn qián。
养得禄儿倾四海,千秋更有一伶玄。yǎng dé lù ér qīng sì hǎi,qiān qiū gèng yǒu yī líng xuán。

杂诗

黄庭坚

古风萧索不言归,贫贱交情富贵非。gǔ fēng xiāo suǒ bù yán guī,pín jiàn jiāo qíng fù guì fēi。
世祖本无天下量,子陵何慕钓鱼矶。shì zǔ běn wú tiān xià liàng,zi líng hé mù diào yú jī。

黄庭坚

江形圜似阮家盆,山势岑如北海樽。jiāng xíng huán shì ruǎn jiā pén,shān shì cén rú běi hǎi zūn。
户有浮蛆春盎盎,双松一路醉乡门。hù yǒu fú qū chūn àng àng,shuāng sōng yī lù zuì xiāng mén。

书扇

黄庭坚

鲁公笔法屋漏雨,未减右军锥画沙。lǔ gōng bǐ fǎ wū lòu yǔ,wèi jiǎn yòu jūn zhuī huà shā。
可惜团团新月面,故教零乱黑云遮。kě xī tuán tuán xīn yuè miàn,gù jiào líng luàn hēi yún zhē。

题山谷大石

黄庭坚

畏畏佳佳石谷水,鼕鼕隆隆山木风。wèi wèi jiā jiā shí gǔ shuǐ,dōng dōng lóng lóng shān mù fēng。
炉香四百六十载,开山者谁梁宝公。lú xiāng sì bǎi liù shí zài,kāi shān zhě shuí liáng bǎo gōng。

题落星寺四首其四

黄庭坚

北风吹倒落星寺,吾与伯伦俱醉眠。běi fēng chuī dào luò xīng sì,wú yǔ bó lún jù zuì mián。
螟蛉蜾蠃但痴坐,夜寒南北斗垂天。míng líng guǒ luǒ dàn chī zuò,yè hán nán běi dòu chuí tiān。

驻舆遣人寻访后山陈德方家

黄庭坚

江雨蒙蒙作小寒,雪飘五老发毛斑。jiāng yǔ méng méng zuò xiǎo hán,xuě piāo wǔ lǎo fā máo bān。
城中咫尺云横栈,独立前山望后山。chéng zhōng zhǐ chǐ yún héng zhàn,dú lì qián shān wàng hòu shān。

题李夫人偃竹

黄庭坚

孤根偃蹇非傲世,劲节癯枝万壑风。gū gēn yǎn jiǎn fēi ào shì,jìn jié qú zhī wàn hè fēng。
闺中白发翰墨手,落笔乃与天同功。guī zhōng bái fā hàn mò shǒu,luò bǐ nǎi yǔ tiān tóng gōng。

上萧家峡

黄庭坚

玉笥峰前几百家,山明松雪水明沙。yù sì fēng qián jǐ bǎi jiā,shān míng sōng xuě shuǐ míng shā。
趁虚人集春蔬好,桑菌竹萌烟蕨芽。chèn xū rén jí chūn shū hǎo,sāng jūn zhú méng yān jué yá。

何萧二族

黄庭坚

西汉功名相国多,南朝人物数诸何。xī hàn gōng míng xiāng guó duō,nán cháo rén wù shù zhū hé。
向来富贵喧天地,亦有文章在涧阿。xiàng lái fù guì xuān tiān dì,yì yǒu wén zhāng zài jiàn ā。

魏夫人坛

黄庭坚

独扫蛾眉作远山,春风瑶草照朱颜。dú sǎo é méi zuò yuǎn shān,chūn fēng yáo cǎo zhào zhū yán。
我来欲问许玉斧,二十四峰如髻鬟。wǒ lái yù wèn xǔ yù fǔ,èr shí sì fēng rú jì huán。

隐梅福处

黄庭坚

吴门不作南昌尉,上疏归来朝市空。wú mén bù zuò nán chāng wèi,shàng shū guī lái cháo shì kōng。
笑拂岩花问尘世,故人子是国师公。xiào fú yán huā wèn chén shì,gù rén zi shì guó shī gōng。

萧子云宅

黄庭坚

郁木坑头春鸟呼,云迷帝子在时居。yù mù kēng tóu chūn niǎo hū,yún mí dì zi zài shí jū。
风流扫地无寻处,只有寒藤学草书。fēng liú sǎo dì wú xún chù,zhǐ yǒu hán téng xué cǎo shū。

避秦十人

黄庭坚

九真承诏上龙胡,尽是骊山所送徒。jiǔ zhēn chéng zhào shàng lóng hú,jǐn shì lí shān suǒ sòng tú。
惟有邓公留不去,松根支鼎煮菖蒲。wéi yǒu dèng gōng liú bù qù,sōng gēn zhī dǐng zhǔ chāng pú。