古诗词

漫尉

黄庭坚

豫章黄鲁直,既拙又狂痴。yù zhāng huáng lǔ zhí,jì zhuō yòu kuáng chī。
往在江湖南,渔樵乃其师。wǎng zài jiāng hú nán,yú qiáo nǎi qí shī。
腰斧入白云,挥车棹清溪。yāo fǔ rù bái yún,huī chē zhào qīng xī。
虎豹不乱行,鸥鸟相与嬉。hǔ bào bù luàn xíng,ōu niǎo xiāng yǔ xī。
遇人不崖异,顺物无瑕疵。yù rén bù yá yì,shùn wù wú xiá cī。
不知爱故厌,不悔为人欺。bù zhī ài gù yàn,bù huǐ wèi rén qī。
晨朝常漫出,莫夜亦漫归。chén cháo cháng màn chū,mò yè yì màn guī。
漫尉叶公城,漫抚病馀黎。màn wèi yè gōng chéng,màn fǔ bìng yú lí。
不纂非己事,不趋非吾时。bù zuǎn fēi jǐ shì,bù qū fēi wú shí。
人骂狂痴拙,鲁直更喜之。rén mà kuáng chī zhuō,lǔ zhí gèng xǐ zhī。
或请陈漫尉,寿尉蒲萄卮。huò qǐng chén màn wèi,shòu wèi pú táo zhī。
酒行激懦气,攘袂起哨规。jiǔ xíng jī nuò qì,rǎng mèi qǐ shào guī。
君子守一官,乌肯苟简为。jūn zi shǒu yī guān,wū kěn gǒu jiǎn wèi。
奈何如秋葭,信狂风离披。nài hé rú qiū jiā,xìn kuáng fēng lí pī。
漫行恐污德,漫止将败机。màn xíng kǒng wū dé,màn zhǐ jiāng bài jī。
漫默买猜谤,漫言来诟讥。màn mò mǎi cāi bàng,màn yán lái gòu jī。
漫尉谢答客,愿客深长思。màn wèi xiè dá kè,yuàn kè shēn zhǎng sī。
漫行无轨躅,漫止无絷鞿。màn xíng wú guǐ zhú,màn zhǐ wú zhí jī。
漫默怨者寡,漫言知者希。màn mò yuàn zhě guǎ,màn yán zhī zhě xī。
吾生漫叟后,不券与之齐。wú shēng màn sǒu hòu,bù quàn yǔ zhī qí。
于戏独如子,因使目为眉。yú xì dú rú zi,yīn shǐ mù wèi méi。
强颜不计返,乾坤一醯鸡。qiáng yán bù jì fǎn,qián kūn yī xī jī。
昆仑视糟垤,既化不自知。kūn lún shì zāo dié,jì huà bù zì zhī。
悔吝虽万涂,直道甚坦夷。huǐ lìn suī wàn tú,zhí dào shén tǎn yí。
覆辙索孤竹,奔车求仲尼。fù zhé suǒ gū zhú,bēn chē qiú zhòng ní。
以旌招虞人,贱者不肯尸。yǐ jīng zhāo yú rén,jiàn zhě bù kěn shī。
玉润安可涸,日光安可缁。yù rùn ān kě hé,rì guāng ān kě zī。
斯言出系表,当以罔象窥。sī yán chū xì biǎo,dāng yǐ wǎng xiàng kuī。
赋分有自然,那用时世移。fù fēn yǒu zì rán,nà yòng shí shì yí。
吾漫诚难改,尽醉不敢辞。wú màn chéng nán gǎi,jǐn zuì bù gǎn cí。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

四休居士诗三首

黄庭坚

富贵何时润髑髅,守钱奴与拘官囚。fù guì hé shí rùn dú lóu,shǒu qián nú yǔ jū guān qiú。
太医诊得人间病,安乐延年万事休。tài yī zhěn dé rén jiān bìng,ān lè yán nián wàn shì xiū。

四休居士诗三首

黄庭坚

无求不着看人面,有酒可以留人嬉。wú qiú bù zhe kàn rén miàn,yǒu jiǔ kě yǐ liú rén xī。
欲知四休安乐法,听取山谷老人诗。yù zhī sì xiū ān lè fǎ,tīng qǔ shān gǔ lǎo rén shī。

四休居士诗三首

黄庭坚

一病能恼安乐性,四病长作一生愁。yī bìng néng nǎo ān lè xìng,sì bìng zhǎng zuò yī shēng chóu。
借问四休何所好,不令一点上眉头。jiè wèn sì xiū hé suǒ hǎo,bù lìng yī diǎn shàng méi tóu。

题花光画山水

黄庭坚

花光寺下对云沙,欲把轻舟小钓车。huā guāng sì xià duì yún shā,yù bǎ qīng zhōu xiǎo diào chē。
更看道人烟雨笔,乱峰深处是吾家。gèng kàn dào rén yān yǔ bǐ,luàn fēng shēn chù shì wú jiā。

所住堂

黄庭坚

此山花光佛所住,今日花光还放光。cǐ shān huā guāng fú suǒ zhù,jīn rì huā guāng hái fàng guāng。
天女来修散花供,道人自有本来香。tiān nǚ lái xiū sàn huā gōng,dào rén zì yǒu běn lái xiāng。

戏咏高节亭边山矾花二首

黄庭坚

北岭山矾取意开,轻风正用此时来。běi lǐng shān fán qǔ yì kāi,qīng fēng zhèng yòng cǐ shí lái。
平生习气难料理,爱著幽香未拟回。píng shēng xí qì nán liào lǐ,ài zhù yōu xiāng wèi nǐ huí。

戏咏高节亭边山矾花二首

黄庭坚

高节亭边竹已空,山矾独自倚春风。gāo jié tíng biān zhú yǐ kōng,shān fán dú zì yǐ chūn fēng。
二三名士开颜笑,把断花光水不通。èr sān míng shì kāi yán xiào,bǎ duàn huā guāng shuǐ bù tōng。

戏咏零陵李宗古居士家驯鹧鸪二首

黄庭坚

山雌之弟竹鸡兄,乍入雕笼便不惊。shān cí zhī dì zhú jī xiōng,zhà rù diāo lóng biàn bù jīng。
此鸟为公行不得,报晴报雨总同声。cǐ niǎo wèi gōng xíng bù dé,bào qíng bào yǔ zǒng tóng shēng。

戏咏零陵李宗古居士家驯鹧鸪二首

黄庭坚

真人梦出大槐宫,万里苍梧一洗空。zhēn rén mèng chū dà huái gōng,wàn lǐ cāng wú yī xǐ kōng。
终日忧兄行不得,鹧鸪应是鼻亭公。zhōng rì yōu xiōng xíng bù dé,zhè gū yīng shì bí tíng gōng。

李宗古出示谢李道人苕帚杖从蒋彦回乞葬地二颂作二诗奉呈

黄庭坚

提携禅客扶衰杖,断当姻家葬骨山。tí xié chán kè fú shuāi zhàng,duàn dāng yīn jiā zàng gǔ shān。
因病废棋仍废酒,鹧鸪鹦鹉伴清闲。yīn bìng fèi qí réng fèi jiǔ,zhè gū yīng wǔ bàn qīng xián。

李宗古出示谢李道人苕帚杖从蒋彦回乞葬地二颂作二诗奉呈

黄庭坚

诗书传女似中郎,杞菊同盘有孟光。shī shū chuán nǚ shì zhōng láng,qǐ jú tóng pán yǒu mèng guāng。
今日鹧鸪鸣蹇蹇,他年鹦鹉恨堂堂。jīn rì zhè gū míng jiǎn jiǎn,tā nián yīng wǔ hèn táng táng。

到桂州

黄庭坚

桂岭环城如雁荡,平地苍玉忽嶒峨。guì lǐng huán chéng rú yàn dàng,píng dì cāng yù hū céng é。
李成不在郭熙死,奈此百嶂千峰何。lǐ chéng bù zài guō xī sǐ,nài cǐ bǎi zhàng qiān fēng hé。

答许觉之惠桂花椰子茶盂二首

黄庭坚

万事相寻荣与衰,故人别来鬓成丝。wàn shì xiāng xún róng yǔ shuāi,gù rén bié lái bìn chéng sī。
欲知岁晚在何许,唯说山中有桂枝。yù zhī suì wǎn zài hé xǔ,wéi shuō shān zhōng yǒu guì zhī。

答许觉之惠桂花椰子茶盂二首

黄庭坚

硕果不食寒林梢,剖而器之如悬匏。shuò guǒ bù shí hán lín shāo,pōu ér qì zhī rú xuán páo。
故人相见各贫病,且可烹茶当酒肴。gù rén xiāng jiàn gè pín bìng,qiě kě pēng chá dāng jiǔ yáo。

张仲谋家堂前酴醾委地

黄庭坚

沈水衣笼白玉苗,不蒙湔拂苦无聊。shěn shuǐ yī lóng bái yù miáo,bù méng jiān fú kǔ wú liáo。
烦君斫取西庄柳,扶起春风十万条。fán jūn zhuó qǔ xī zhuāng liǔ,fú qǐ chūn fēng shí wàn tiáo。