古诗词

漫尉

黄庭坚

豫章黄鲁直,既拙又狂痴。yù zhāng huáng lǔ zhí,jì zhuō yòu kuáng chī。
往在江湖南,渔樵乃其师。wǎng zài jiāng hú nán,yú qiáo nǎi qí shī。
腰斧入白云,挥车棹清溪。yāo fǔ rù bái yún,huī chē zhào qīng xī。
虎豹不乱行,鸥鸟相与嬉。hǔ bào bù luàn xíng,ōu niǎo xiāng yǔ xī。
遇人不崖异,顺物无瑕疵。yù rén bù yá yì,shùn wù wú xiá cī。
不知爱故厌,不悔为人欺。bù zhī ài gù yàn,bù huǐ wèi rén qī。
晨朝常漫出,莫夜亦漫归。chén cháo cháng màn chū,mò yè yì màn guī。
漫尉叶公城,漫抚病馀黎。màn wèi yè gōng chéng,màn fǔ bìng yú lí。
不纂非己事,不趋非吾时。bù zuǎn fēi jǐ shì,bù qū fēi wú shí。
人骂狂痴拙,鲁直更喜之。rén mà kuáng chī zhuō,lǔ zhí gèng xǐ zhī。
或请陈漫尉,寿尉蒲萄卮。huò qǐng chén màn wèi,shòu wèi pú táo zhī。
酒行激懦气,攘袂起哨规。jiǔ xíng jī nuò qì,rǎng mèi qǐ shào guī。
君子守一官,乌肯苟简为。jūn zi shǒu yī guān,wū kěn gǒu jiǎn wèi。
奈何如秋葭,信狂风离披。nài hé rú qiū jiā,xìn kuáng fēng lí pī。
漫行恐污德,漫止将败机。màn xíng kǒng wū dé,màn zhǐ jiāng bài jī。
漫默买猜谤,漫言来诟讥。màn mò mǎi cāi bàng,màn yán lái gòu jī。
漫尉谢答客,愿客深长思。màn wèi xiè dá kè,yuàn kè shēn zhǎng sī。
漫行无轨躅,漫止无絷鞿。màn xíng wú guǐ zhú,màn zhǐ wú zhí jī。
漫默怨者寡,漫言知者希。màn mò yuàn zhě guǎ,màn yán zhī zhě xī。
吾生漫叟后,不券与之齐。wú shēng màn sǒu hòu,bù quàn yǔ zhī qí。
于戏独如子,因使目为眉。yú xì dú rú zi,yīn shǐ mù wèi méi。
强颜不计返,乾坤一醯鸡。qiáng yán bù jì fǎn,qián kūn yī xī jī。
昆仑视糟垤,既化不自知。kūn lún shì zāo dié,jì huà bù zì zhī。
悔吝虽万涂,直道甚坦夷。huǐ lìn suī wàn tú,zhí dào shén tǎn yí。
覆辙索孤竹,奔车求仲尼。fù zhé suǒ gū zhú,bēn chē qiú zhòng ní。
以旌招虞人,贱者不肯尸。yǐ jīng zhāo yú rén,jiàn zhě bù kěn shī。
玉润安可涸,日光安可缁。yù rùn ān kě hé,rì guāng ān kě zī。
斯言出系表,当以罔象窥。sī yán chū xì biǎo,dāng yǐ wǎng xiàng kuī。
赋分有自然,那用时世移。fù fēn yǒu zì rán,nà yòng shí shì yí。
吾漫诚难改,尽醉不敢辞。wú màn chéng nán gǎi,jǐn zuì bù gǎn cí。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

出礼部试院王才元惠梅花三种皆妙绝戏答三首

黄庭坚

病夫中岁屏杯杓,百叶缃梅触拨人。bìng fū zhōng suì píng bēi biāo,bǎi yè xiāng méi chù bō rén。
拂杀官黄春有思,满城桃李不能春。fú shā guān huáng chūn yǒu sī,mǎn chéng táo lǐ bù néng chūn。

乞姚花二首

黄庭坚

正是风光懒困时,姚黄开晚落应迟。zhèng shì fēng guāng lǎn kùn shí,yáo huáng kāi wǎn luò yīng chí。
欲雕好句乞春色,日历如山不到诗。yù diāo hǎo jù qǐ chūn sè,rì lì rú shān bù dào shī。

乞姚花二首

黄庭坚

青春日月鸟飞过,汗简文书山叠重。qīng chūn rì yuè niǎo fēi guò,hàn jiǎn wén shū shān dié zhòng。
乞取好花天上看,宫衣黄带御炉烘。qǐ qǔ hǎo huā tiān shàng kàn,gōng yī huáng dài yù lú hōng。

效王仲至少监咏姚花用其韵四首

黄庭坚

映日低风整复斜,绿玉眉心黄袖遮。yìng rì dī fēng zhěng fù xié,lǜ yù méi xīn huáng xiù zhē。
大梁城里虽罕见,心知不是牛家花。dà liáng chéng lǐ suī hǎn jiàn,xīn zhī bù shì niú jiā huā。

效王仲至少监咏姚花用其韵四首

黄庭坚

九疑山中萼绿华,黄云承袜到羊家。jiǔ yí shān zhōng è lǜ huá,huáng yún chéng wà dào yáng jiā。
真筌虫蚀诗句断,犹托馀情开此花。zhēn quán chóng shí shī jù duàn,yóu tuō yú qíng kāi cǐ huā。

效王仲至少监咏姚花用其韵四首

黄庭坚

仙衣襞积驾黄鹄,草木无光一笑开。xiān yī bì jī jià huáng gǔ,cǎo mù wú guāng yī xiào kāi。
人间风日不可奈,故待成阴叶下来。rén jiān fēng rì bù kě nài,gù dài chéng yīn yè xià lái。

效王仲至少监咏姚花用其韵四首

黄庭坚

汤沐冰肌照春色,海牛压帘风不开。tāng mù bīng jī zhào chūn sè,hǎi niú yā lián fēng bù kāi。
直言红尘无路入,犹傍蜂须蝶翅来。zhí yán hóng chén wú lù rù,yóu bàng fēng xū dié chì lái。

戏答陈季常寄黄州山中连理松枝二首

黄庭坚

故人折松寄千里,想听万壑风泉音。gù rén zhé sōng jì qiān lǐ,xiǎng tīng wàn hè fēng quán yīn。
谁言五鬣苍烟面,犹作人间儿女心。shuí yán wǔ liè cāng yān miàn,yóu zuò rén jiān ér nǚ xīn。

戏答陈季常寄黄州山中连理松枝二首

黄庭坚

老松连枝亦偶然,红紫事退独参天。lǎo sōng lián zhī yì ǒu rán,hóng zǐ shì tuì dú cān tiān。
金沙滩头锁子骨,不妨随俗暂婵娟。jīn shā tān tóu suǒ zi gǔ,bù fáng suí sú zàn chán juān。

次韵子瞻送李廌

黄庭坚

骥子堕地追风日,未试千里谁能识。jì zi duò dì zhuī fēng rì,wèi shì qiān lǐ shuí néng shí。
习之实录葬皇祖,斯文如女有正色。xí zhī shí lù zàng huáng zǔ,sī wén rú nǚ yǒu zhèng sè。
今年持橐佐春官,遂失此人难塞责。jīn nián chí tuó zuǒ chūn guān,suì shī cǐ rén nán sāi zé。
虽然一鬨有奇偶,博悬于投不在德。suī rán yī hòng yǒu qí ǒu,bó xuán yú tóu bù zài dé。
君看巨浸朝百川,此岂有意潢潦前。jūn kàn jù jìn cháo bǎi chuān,cǐ qǐ yǒu yì huáng lǎo qián。
愿为雾豹怀文隐,莫爱风蝉蜕骨仙。yuàn wèi wù bào huái wén yǐn,mò ài fēng chán tuì gǔ xiān。

次韵子瞻以红带寄

黄庭坚

参军但有四立壁,初无临江千木奴。cān jūn dàn yǒu sì lì bì,chū wú lín jiāng qiān mù nú。
白头不是折腰具,桐帽棕鞋称老夫。bái tóu bù shì zhé yāo jù,tóng mào zōng xié chēng lǎo fū。
沧江鸥鹭野心性,阴壑虎豹雄牙须。cāng jiāng ōu lù yě xīn xìng,yīn hè hǔ bào xióng yá xū。
鹔鹴作裘初服在,猩血染带邻翁无。sù shuāng zuò qiú chū fú zài,xīng xuè rǎn dài lín wēng wú。
昨来杜鹃劝归去,更待把酒听提壶。zuó lái dù juān quàn guī qù,gèng dài bǎ jiǔ tīng tí hú。
当今人材不乏使,天上二老须人扶。dāng jīn rén cái bù fá shǐ,tiān shàng èr lǎo xū rén fú。
儿无饱饭尚勤书,妇无复裈且著襦。ér wú bǎo fàn shàng qín shū,fù wú fù kūn qiě zhù rú。
社瓮可漉溪可渔,更问黄鸡肥与癯。shè wèng kě lù xī kě yú,gèng wèn huáng jī féi yǔ qú。
林间醉著人伐木,犹梦官下闻追呼。lín jiān zuì zhù rén fá mù,yóu mèng guān xià wén zhuī hū。
万钉围腰莫爱渠,富贵安能润黄垆。wàn dīng wéi yāo mò ài qú,fù guì ān néng rùn huáng lú。

听宋宗儒摘阮歌

黄庭坚

翰林尚书宋公子,文采风流今尚尔。hàn lín shàng shū sòng gōng zi,wén cǎi fēng liú jīn shàng ěr。
自疑耆域是前身,囊中探丸起人死。zì yí qí yù shì qián shēn,náng zhōng tàn wán qǐ rén sǐ。
貌如千岁枯松枝,落魄酒中无定止。mào rú qiān suì kū sōng zhī,luò pò jiǔ zhōng wú dìng zhǐ。
得钱百万送酒家,一笑不问今馀几。dé qián bǎi wàn sòng jiǔ jiā,yī xiào bù wèn jīn yú jǐ。
手挥琵琶送飞鸿,促弦聒醉惊客起。shǒu huī pí pá sòng fēi hóng,cù xián guā zuì jīng kè qǐ。
寒虫催织月笼秋,独雁叫群天拍水。hán chóng cuī zhī yuè lóng qiū,dú yàn jiào qún tiān pāi shuǐ。
楚国羁臣放十年,汉宫佳人嫁千里。chǔ guó jī chén fàng shí nián,hàn gōng jiā rén jià qiān lǐ。
深闺洞房语恩怨,紫燕黄鹂韵桃李。shēn guī dòng fáng yǔ ēn yuàn,zǐ yàn huáng lí yùn táo lǐ。
楚狂行歌惊市人,渔父拿舟在葭苇。chǔ kuáng xíng gē jīng shì rén,yú fù ná zhōu zài jiā wěi。
问君枯木著朱绳,何能道人意中事。wèn jūn kū mù zhù zhū shéng,hé néng dào rén yì zhōng shì。
君言此物传数姓,玄璧庚庚有横理。jūn yán cǐ wù chuán shù xìng,xuán bì gēng gēng yǒu héng lǐ。
闭门三月传国工,身今亲见阮仲容。bì mén sān yuè chuán guó gōng,shēn jīn qīn jiàn ruǎn zhòng róng。
我有江南一丘壑,安得与君醉其中,曲肱听君写松风。wǒ yǒu jiāng nán yī qiū hè,ān dé yǔ jūn zuì qí zhōng,qū gōng tīng jūn xiě sōng fēng。

题子瞻寺壁小山枯木二首

黄庭坚

烂肠五斗对狱吏,白发千丈濯沧浪。làn cháng wǔ dòu duì yù lì,bái fā qiān zhàng zhuó cāng làng。
却来献纳云台表,小山桂枝不相忘。què lái xiàn nà yún tái biǎo,xiǎo shān guì zhī bù xiāng wàng。

题子瞻寺壁小山枯木二首

黄庭坚

海内文章非画师,能回笔力作枯枝。hǎi nèi wén zhāng fēi huà shī,néng huí bǐ lì zuò kū zhī。
豫章从小有梁栋,也似郑公双鬓丝。yù zhāng cóng xiǎo yǒu liáng dòng,yě shì zhèng gōng shuāng bìn sī。

和子瞻戏书伯时画好头赤

黄庭坚

李侯画骨不画肉,笔下马生如破竹。lǐ hóu huà gǔ bù huà ròu,bǐ xià mǎ shēng rú pò zhú。
秦驹虽入天仗图,犹恐真龙在空谷。qín jū suī rù tiān zhàng tú,yóu kǒng zhēn lóng zài kōng gǔ。
精神权奇汗沟赤,有头赤乌能逐日。jīng shén quán qí hàn gōu chì,yǒu tóu chì wū néng zhú rì。
安得身为汉都护,三十六城看历历。ān dé shēn wèi hàn dōu hù,sān shí liù chéng kàn lì lì。