古诗词

送张仲谋

黄庭坚

竹鸡相呼泥滑滑,夜雨连明溪涨阔。zhú jī xiāng hū ní huá huá,yè yǔ lián míng xī zhǎng kuò。
门前马作远行嘶,乃是张侯来访别。mén qián mǎ zuò yuǎn xíng sī,nǎi shì zhāng hóu lái fǎng bié。
入门下马未暖席,猛如秋鹰欲飞掣。rù mén xià mǎ wèi nuǎn xí,měng rú qiū yīng yù fēi chè。
黄花可浮惜别杯,官沽苦酸不堪设。huáng huā kě fú xī bié bēi,guān gū kǔ suān bù kān shè。
张侯少年气高秀,太华孤峰带冰雪。zhāng hóu shǎo nián qì gāo xiù,tài huá gū fēng dài bīng xuě。
袖中日日有新诗,正与秋虫同一律。xiù zhōng rì rì yǒu xīn shī,zhèng yǔ qiū chóng tóng yī lǜ。
吏曹不能弄以事,太尉家儿尽英悊。lì cáo bù néng nòng yǐ shì,tài wèi jiā ér jǐn yīng zhé。
穷愁寂寞双凫县,唯子可输肝胆说。qióng chóu jì mò shuāng fú xiàn,wéi zi kě shū gān dǎn shuō。
游君宫室如芝兰,于我弟兄比瓜葛。yóu jūn gōng shì rú zhī lán,yú wǒ dì xiōng bǐ guā gé。
相亲更觉相去难,挽断衫袖不忍诀。xiāng qīn gèng jué xiāng qù nán,wǎn duàn shān xiù bù rěn jué。
缅怀君家方盛时,乃翁屡把连城节。miǎn huái jūn jiā fāng shèng shí,nǎi wēng lǚ bǎ lián chéng jié。
北使初随富亳州,万死弗顾探虎穴。běi shǐ chū suí fù bó zhōu,wàn sǐ fú gù tàn hǔ xué。
煌煌忠概奖王命,汝等于今仕朝列。huáng huáng zhōng gài jiǎng wáng mìng,rǔ děng yú jīn shì cháo liè。
稍开塞上秋草黄,螗螂怒臂当车辙。shāo kāi sāi shàng qiū cǎo huáng,táng láng nù bì dāng chē zhé。
将军西拥十万师,谋士各伸三寸舌。jiāng jūn xī yōng shí wàn shī,móu shì gè shēn sān cùn shé。
胡不还家读父书,上疏论兵款天阙。hú bù hái jiā dú fù shū,shàng shū lùn bīng kuǎn tiān quē。
燕然山石可磨镌,谁能御子勒勋伐。yàn rán shān shí kě mó juān,shuí néng yù zi lēi xūn fá。
功业未成且自爱,早寄书来慰饥渴。gōng yè wèi chéng qiě zì ài,zǎo jì shū lái wèi jī kě。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

岁寒知松柏

黄庭坚

松柏天生独,青青贯四时。sōng bǎi tiān shēng dú,qīng qīng guàn sì shí。
心藏后凋节,岁有大寒知。xīn cáng hòu diāo jié,suì yǒu dà hán zhī。
惨淡冰霜晚,轮囷涧壑姿。cǎn dàn bīng shuāng wǎn,lún qūn jiàn hè zī。
或容蝼蚁穴,未见斧斤迟。huò róng lóu yǐ xué,wèi jiàn fǔ jīn chí。
摇落千秋静,婆娑万籁悲。yáo luò qiān qiū jìng,pó suō wàn lài bēi。
郑公扶贞观,已不见封彝。zhèng gōng fú zhēn guān,yǐ bù jiàn fēng yí。

效进士作观成都石经

黄庭坚

成都九经石,岁久麝煤寒。chéng dōu jiǔ jīng shí,suì jiǔ shè méi hán。
字画参工拙,文章可鉴观。zì huà cān gōng zhuō,wén zhāng kě jiàn guān。
危邦犹劝讲,相国校雕刊。wēi bāng yóu quàn jiǎng,xiāng guó xiào diāo kān。
群盗烟尘后,诸生竹帛残。qún dào yān chén hòu,zhū shēng zhú bó cán。
王春尊孔氏,乙夜诏甘盘。wáng chūn zūn kǒng shì,yǐ yè zhào gān pán。
愿比求诸野,成书上学官。yuàn bǐ qiú zhū yě,chéng shū shàng xué guān。

和范廉

黄庭坚

一代功名醉,斯人尚独醒。yī dài gōng míng zuì,sī rén shàng dú xǐng。
风霜寒惨淡,松柏后凋零。fēng shuāng hán cǎn dàn,sōng bǎi hòu diāo líng。
岁晚虚前席,天涯作使星。suì wǎn xū qián xí,tiān yá zuò shǐ xīng。
百城同缓带,列校听横经。bǎi chéng tóng huǎn dài,liè xiào tīng héng jīng。
汲直非刀笔,山翁识宁馨。jí zhí fēi dāo bǐ,shān wēng shí níng xīn。
愁思理前语,祠下柳阴庭。chóu sī lǐ qián yǔ,cí xià liǔ yīn tíng。

即来

黄庭坚

先去岂长别,后来非久亲。xiān qù qǐ zhǎng bié,hòu lái fēi jiǔ qīn。
新坟将旧冢,相次似鱼鳞。xīn fén jiāng jiù zhǒng,xiāng cì shì yú lín。
茂陵谁辨汉,骊山讵识秦。mào líng shuí biàn hàn,lí shān jù shí qín。
千里与昨日,一种并成尘。qiān lǐ yǔ zuó rì,yī zhǒng bìng chéng chén。
定知今世士,还是昔时人。dìng zhī jīn shì shì,hái shì xī shí rén。
乌用取他骨,复持埋我身。wū yòng qǔ tā gǔ,fù chí mái wǒ shēn。

留几复饮

黄庭坚

几复平生好,能来屈马蹄。jǐ fù píng shēng hǎo,néng lái qū mǎ tí。
愈风观草檄,刮膜受金篦。yù fēng guān cǎo xí,guā mó shòu jīn bì。
藏器时难得,忘言物已齐。cáng qì shí nán dé,wàng yán wù yǐ qí。
买书聊教子,让粟不谋妻。mǎi shū liáo jiào zi,ràng sù bù móu qī。
碧草迷寒梦,丹枫落故溪。bì cǎo mí hán mèng,dān fēng luò gù xī。
尔时千里恨,且愿醉如泥。ěr shí qiān lǐ hèn,qiě yuàn zuì rú ní。

再留几复

黄庭坚

客兴敝鹑衣,囊金罄袅蹄。kè xīng bì chún yī,náng jīn qìng niǎo tí。
羸骖多断辔,垢发不胜篦。léi cān duō duàn pèi,gòu fā bù shèng bì。
道德千年事,穷通一理齐。dào dé qiān nián shì,qióng tōng yī lǐ qí。
晚田犹溉种,稚子且归妻。wǎn tián yóu gài zhǒng,zhì zi qiě guī qī。
径欲眠漳浦,几成访剡溪。jìng yù mián zhāng pǔ,jǐ chéng fǎng shàn xī。
鄙心须澡雪,莲藕在淤泥。bǐ xīn xū zǎo xuě,lián ǒu zài yū ní。

戏答宝胜甫长老颂

黄庭坚

易拔苍龙角,难参宝胜禅。yì bá cāng lóng jiǎo,nán cān bǎo shèng chán。
林泉饱枯涩,烟月唱清绵。lín quán bǎo kū sè,yān yuè chàng qīng mián。
笑出黄龙手,慵扶阿卯肩。xiào chū huáng lóng shǒu,yōng fú ā mǎo jiān。
持刀欺寡妇,盗佛铸私钱。chí dāo qī guǎ fù,dào fú zhù sī qián。
月黑逾城夜,风高放火天。yuè hēi yú chéng yè,fēng gāo fàng huǒ tiān。
解嗤招觉老,担屎污心田。jiě chī zhāo jué lǎo,dān shǐ wū xīn tián。

次韵邵之才将流民过悬帛岭均田

黄庭坚

独贤从是出荒城,下马携筇上石层。dú xián cóng shì chū huāng chéng,xià mǎ xié qióng shàng shí céng。
幽洞寻花疑阮肇,断崖长啸想孙登。yōu dòng xún huā yí ruǎn zhào,duàn yá zhǎng xiào xiǎng sūn dēng。
欲超浮世挂冠绂,未决重云抚剑棱。yù chāo fú shì guà guān fú,wèi jué zhòng yún fǔ jiàn léng。
经雨晓烟寒索寞,顺风樵叟震碐磳。jīng yǔ xiǎo yān hán suǒ mò,shùn fēng qiáo sǒu zhèn léng zēng。
山形春到添高秀,瀑溜冰消转沸腾。shān xíng chūn dào tiān gāo xiù,pù liū bīng xiāo zhuǎn fèi téng。
行有流移携襁褓,坐看憔悴拾薪蒸。xíng yǒu liú yí xié qiǎng bǎo,zuò kàn qiáo cuì shí xīn zhēng。
素餐每愧斯民病,改作常为法吏绳。sù cān měi kuì sī mín bìng,gǎi zuò cháng wèi fǎ lì shéng。
官小责轻须自慰,得逢佳处几人曾。guān xiǎo zé qīng xū zì wèi,dé féng jiā chù jǐ rén céng。

次韵和台源诸篇九首其三七台溪

黄庭坚

先生行乐在清溪,满世功名对画脂。xiān shēng xíng lè zài qīng xī,mǎn shì gōng míng duì huà zhī。
一道寒波随眼净,百年高柳到天垂。yī dào hán bō suí yǎn jìng,bǎi nián gāo liǔ dào tiān chuí。
昔人无处问谁氏,遗础有情犹旧基。xī rén wú chù wèn shuí shì,yí chǔ yǒu qíng yóu jiù jī。
猿鹤至今烟惨淡,贤愚俱尽水涟漪。yuán hè zhì jīn yān cǎn dàn,xián yú jù jǐn shuǐ lián yī。
四时相及漏催滴,万事不疑冰泮澌。sì shí xiāng jí lòu cuī dī,wàn shì bù yí bīng pàn sī。
聊欲烹茶羹杞菊,身如桑苎与天随。liáo yù pēng chá gēng qǐ jú,shēn rú sāng zhù yǔ tiān suí。

古诗

黄庭坚

江梅有佳实,托根桃李场。jiāng méi yǒu jiā shí,tuō gēn táo lǐ chǎng。
桃李终不言,朝露借恩光。táo lǐ zhōng bù yán,cháo lù jiè ēn guāng。
孤芳忌皎洁,冰雪空自香。gū fāng jì jiǎo jié,bīng xuě kōng zì xiāng。
古来和鼎实,此物升庙廊。gǔ lái hé dǐng shí,cǐ wù shēng miào láng。
岁月坐成晚,烟雨青已黄。suì yuè zuò chéng wǎn,yān yǔ qīng yǐ huáng。
得升桃李盘,以远初见尝。dé shēng táo lǐ pán,yǐ yuǎn chū jiàn cháng。
终然不可口,掷置官道傍。zhōng rán bù kě kǒu,zhì zhì guān dào bàng。
但使本根在,弃捐果何伤。dàn shǐ běn gēn zài,qì juān guǒ hé shāng。

古诗

黄庭坚

青松出涧壑,十里闻风声。qīng sōng chū jiàn hè,shí lǐ wén fēng shēng。
上有百尺丝,下有千岁苓。shàng yǒu bǎi chǐ sī,xià yǒu qiān suì líng。
自性得久要,为人制颓龄。zì xìng dé jiǔ yào,wèi rén zhì tuí líng。
小草有远志,相依在平生。xiǎo cǎo yǒu yuǎn zhì,xiāng yī zài píng shēng。
医和不并世,深根且固蒂。yī hé bù bìng shì,shēn gēn qiě gù dì。
人言可医国,可用太早计。rén yán kě yī guó,kě yòng tài zǎo jì。
小大材则殊,气味固相似。xiǎo dà cái zé shū,qì wèi gù xiāng shì。

咏史呈徐仲车

黄庭坚

诸葛见益州,释耒答三顾。zhū gé jiàn yì zhōu,shì lěi dá sān gù。
川流恨未平,武功原上路。chuān liú hèn wèi píng,wǔ gōng yuán shàng lù。
杜微对诸葛,舆致但求去。dù wēi duì zhū gé,yú zhì dàn qiú qù。
倾心倚经纶,坐上漫书疏。qīng xīn yǐ jīng lún,zuò shàng màn shū shū。
白鸥渺蒹葭,霜鹘在指呼。bái ōu miǎo jiān jiā,shuāng gǔ zài zhǐ hū。
借问诸葛公,如何迎主簿。jiè wèn zhū gé gōng,rú hé yíng zhǔ bù。

宿旧彭泽怀陶令

黄庭坚

潜鱼愿深渺,渊明无由逃。qián yú yuàn shēn miǎo,yuān míng wú yóu táo。
彭泽当此时,沈冥一世豪。péng zé dāng cǐ shí,shěn míng yī shì háo。
司马寒如灰,礼乐卯金刀。sī mǎ hán rú huī,lǐ lè mǎo jīn dāo。
岁晚以字行,更始号元亮。suì wǎn yǐ zì xíng,gèng shǐ hào yuán liàng。
凄其望诸葛,肮脏犹汉相。qī qí wàng zhū gé,āng zàng yóu hàn xiāng。
时无益州牧,指挥用诸将。shí wú yì zhōu mù,zhǐ huī yòng zhū jiāng。
平生本朝心,岁月阅江浪。píng shēng běn cháo xīn,suì yuè yuè jiāng làng。
空馀诗语工,落笔九天上。kōng yú shī yǔ gōng,luò bǐ jiǔ tiān shàng。
向来非无人,此友独可尚。xiàng lái fēi wú rén,cǐ yǒu dú kě shàng。
属予刚制酒,无用酌杯盎。shǔ yǔ gāng zhì jiǔ,wú yòng zhuó bēi àng。
欲招千载魂,斯文或宜当。yù zhāo qiān zài hún,sī wén huò yí dāng。

赣上食莲有感

黄庭坚

莲实大如指,分甘念母慈。lián shí dà rú zhǐ,fēn gān niàn mǔ cí。
共房头??,更深兄弟思。gòng fáng tóu jí jí,gèng shēn xiōng dì sī。
实中有幺荷,拳如小儿手。shí zhōng yǒu yāo hé,quán rú xiǎo ér shǒu。
令我忆众雏,迎门索梨枣。lìng wǒ yì zhòng chú,yíng mén suǒ lí zǎo。
莲心正自苦,食苦何能甘。lián xīn zhèng zì kǔ,shí kǔ hé néng gān。
甘餐恐腊毒,素食则怀惭。gān cān kǒng là dú,sù shí zé huái cán。
莲生淤泥中,不与泥同调。lián shēng yū ní zhōng,bù yǔ ní tóng diào。
食莲谁不甘,知味良独少。shí lián shuí bù gān,zhī wèi liáng dú shǎo。
吾家双井塘,十里秋风香。wú jiā shuāng jǐng táng,shí lǐ qiū fēng xiāng。
安得同袍子,归制芙蓉裳。ān dé tóng páo zi,guī zhì fú róng shang。

演雅

黄庭坚

桑蚕作茧自缠裹,蛛蝥结网工遮逻。sāng cán zuò jiǎn zì chán guǒ,zhū máo jié wǎng gōng zhē luó。
燕无居舍经始忙,蝶为风光勾引破。yàn wú jū shě jīng shǐ máng,dié wèi fēng guāng gōu yǐn pò。
老鸧衔石宿水饮,稚蜂趋衙供蜜课。lǎo cāng xián shí sù shuǐ yǐn,zhì fēng qū yá gōng mì kè。
鹊传吉语安得闲,鸡催晨兴不敢卧。què chuán jí yǔ ān dé xián,jī cuī chén xīng bù gǎn wò。
气陵千里蝇附骥,枉过一生蚁旋磨。qì líng qiān lǐ yíng fù jì,wǎng guò yī shēng yǐ xuán mó。
虱闻汤沸尚血食,雀喜宫成自相贺。shī wén tāng fèi shàng xuè shí,què xǐ gōng chéng zì xiāng hè。
晴天振羽乐蜉蝣,空穴祝儿成蜾蠃。qíng tiān zhèn yǔ lè fú yóu,kōng xué zhù ér chéng guǒ luǒ。
蛣蜣转丸贱苏合,飞蛾赴烛甘死祸。qī qiāng zhuǎn wán jiàn sū hé,fēi é fù zhú gān sǐ huò。
井边蠹李螬苦肥,枝头饮露蝉常饿。jǐng biān dù lǐ cáo kǔ féi,zhī tóu yǐn lù chán cháng è。
天蝼伏隙录人语,射工含沙须影过。tiān lóu fú xì lù rén yǔ,shè gōng hán shā xū yǐng guò。
训狐啄屋真行怪,蟏蛸报喜太多可。xùn hú zhuó wū zhēn xíng guài,xiāo shāo bào xǐ tài duō kě。
鸬鹚密伺鱼虾便,白鹭不禁尘土涴。lú cí mì cì yú xiā biàn,bái lù bù jìn chén tǔ wò。
络纬何尝省机织,布谷未应勤种播。luò wěi hé cháng shěng jī zhī,bù gǔ wèi yīng qín zhǒng bō。
五技鼯鼠笑鸠拙,百足马蚿怜鳖跛。wǔ jì wú shǔ xiào jiū zhuō,bǎi zú mǎ xián lián biē bǒ。
老蚌胎中珠是贼,醯鸡瓮里天几大。lǎo bàng tāi zhōng zhū shì zéi,xī jī wèng lǐ tiān jǐ dà。
螳螂当辙恃长臂,熠耀宵行矜照火。táng láng dāng zhé shì zhǎng bì,yì yào xiāo xíng jīn zhào huǒ。
提壶犹能劝沽酒,黄口只知贪饭颗。tí hú yóu néng quàn gū jiǔ,huáng kǒu zhǐ zhī tān fàn kē。
伯劳饶舌世不问,鹦鹉才言便关锁。bó láo ráo shé shì bù wèn,yīng wǔ cái yán biàn guān suǒ。
春蛙夏蜩更嘈杂,土蚓壁蟫何碎琐。chūn wā xià tiáo gèng cáo zá,tǔ yǐn bì yín hé suì suǒ。
江南野水碧于天,中有白鸥闲似我。jiāng nán yě shuǐ bì yú tiān,zhōng yǒu bái ōu xián shì wǒ。