古诗词

次韵任公渐感梅花十五韵

黄庭坚

花信风来自伊洛,稍稍花光上林薄。huā xìn fēng lái zì yī luò,shāo shāo huā guāng shàng lín báo。
经年病骨怯轻寒,裁就春衫不胜著。jīng nián bìng gǔ qiè qīng hán,cái jiù chūn shān bù shèng zhù。
累累墙底卧虚樽,醉乡何处寻城郭。lèi lèi qiáng dǐ wò xū zūn,zuì xiāng hé chù xún chéng guō。
小轩假寐游华胥,万籁无声灯寂寞。xiǎo xuān jiǎ mèi yóu huá xū,wàn lài wú shēng dēng jì mò。
落梅新诗入吾手,惊起诗魔如发愕。luò méi xīn shī rù wú shǒu,jīng qǐ shī mó rú fā è。
高文逸气天马趋,尾端尚许青蝇托。gāo wén yì qì tiān mǎ qū,wěi duān shàng xǔ qīng yíng tuō。
坐恐句芒弃我归,看花不及空紫萼。zuò kǒng jù máng qì wǒ guī,kàn huā bù jí kōng zǐ è。
生前常苦不自闲,刍豢縻人受羁络。shēng qián cháng kǔ bù zì xián,chú huàn mí rén shòu jī luò。
我嗟卒岁敝鞍鞯,风败衣裾尘满橐。wǒ jiē zú suì bì ān jiān,fēng bài yī jū chén mǎn tuó。
轻裘缓带多公暇,公独奈何犹不乐。qīng qiú huǎn dài duō gōng xiá,gōng dú nài hé yóu bù lè。
公言少年岂易知,凤屏翠幔愁萧索。gōng yán shǎo nián qǐ yì zhī,fèng píng cuì màn chóu xiāo suǒ。
蚤从琪树折春飙,每见新诗泪双落。zǎo cóng qí shù zhé chūn biāo,měi jiàn xīn shī lèi shuāng luò。
劝公且共饮此酒,酒令虽严莫嗔虐。quàn gōng qiě gòng yǐn cǐ jiǔ,jiǔ lìng suī yán mò chēn nüè。
时翻舞袖间清歌,日荐南莼羹北酪。shí fān wǔ xiù jiān qīng gē,rì jiàn nán chún gēng běi lào。
花开莫问丑与妍,随分眼前罄杯酌。huā kāi mò wèn chǒu yǔ yán,suí fēn yǎn qián qìng bēi zhuó。
不须憔悴减腰围,也学东阳沈侯约。bù xū qiáo cuì jiǎn yāo wéi,yě xué dōng yáng shěn hóu yuē。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

绝句

黄庭坚

春风一曲花十八,拚得百醉玉东西。chūn fēng yī qū huā shí bā,pàn dé bǎi zuì yù dōng xī。
露叶烟丛见红药,犹似舞馀和汗啼。lù yè yān cóng jiàn hóng yào,yóu shì wǔ yú hé hàn tí。

谢赵令载酒

黄庭坚

邂逅相将倒一壶,看朱成碧倩人扶。xiè hòu xiāng jiāng dào yī hú,kàn zhū chéng bì qiàn rén fú。
欲眠甚急须公去,能略陶潜醉后无。yù mián shén jí xū gōng qù,néng lüè táo qián zuì hòu wú。

春近四绝句

黄庭坚

闰后阳和腊里回,蒙蒙小雨暗楼台。rùn hòu yáng hé là lǐ huí,méng méng xiǎo yǔ àn lóu tái。
柳条榆荚弄颜色,便恐入帘双燕来。liǔ tiáo yú jiá nòng yán sè,biàn kǒng rù lián shuāng yàn lái。

春近四绝句

黄庭坚

亭台经雨压尘沙,春近登临意气佳。tíng tái jīng yǔ yā chén shā,chūn jìn dēng lín yì qì jiā。
更喜轻寒勒成雪,未春先放一城花。gèng xǐ qīng hán lēi chéng xuě,wèi chūn xiān fàng yī chéng huā。

春近四绝句

黄庭坚

小雪晴沙不作泥,疏帘红日弄朝晖。xiǎo xuě qíng shā bù zuò ní,shū lián hóng rì nòng cháo huī。
年华已伴梅梢晚,春色先从草际归。nián huá yǐ bàn méi shāo wǎn,chūn sè xiān cóng cǎo jì guī。

春近四绝句

黄庭坚

梅英欲尽香无赖,草色才苏绿未匀。méi yīng yù jǐn xiāng wú lài,cǎo sè cái sū lǜ wèi yún。
苦竹空将岁寒节,又随官柳到青春。kǔ zhú kōng jiāng suì hán jié,yòu suí guān liǔ dào qīng chūn。

读书呈几复二首

黄庭坚

身入群经作蠹鱼,断编残简伴闲居。shēn rù qún jīng zuò dù yú,duàn biān cán jiǎn bàn xián jū。
不随当世师章句,颇识扬雄善读书。bù suí dāng shì shī zhāng jù,pǒ shí yáng xióng shàn dú shū。

读书呈几复二首

黄庭坚

得君真似指南车,杖策方图问燕居。dé jūn zhēn shì zhǐ nán chē,zhàng cè fāng tú wèn yàn jū。
吾欲忘言观道妙,六经俱是不完书。wú yù wàng yán guān dào miào,liù jīng jù shì bù wán shū。

阻水戏呈几复二首

黄庭坚

秋风落木秋天高,月入金樽动酒豪。qiū fēng luò mù qiū tiān gāo,yuè rù jīn zūn dòng jiǔ háo。
过眼衰荣等昏晓,勿嗟迟速把心劳。guò yǎn shuāi róng děng hūn xiǎo,wù jiē chí sù bǎ xīn láo。

阻水戏呈几复二首

黄庭坚

月明遥夜见秋高,桂影依稀数兔豪。yuè míng yáo yè jiàn qiū gāo,guì yǐng yī xī shù tù háo。
散发行歌野田上,一樽可慰百年劳。sàn fā xíng gē yě tián shàng,yī zūn kě wèi bǎi nián láo。

学许氏说文赠诸弟

黄庭坚

六书章句苦支离,非复黄神太古时。liù shū zhāng jù kǔ zhī lí,fēi fù huáng shén tài gǔ shí。
鸟迹虫纹皆有法,犹胜双陆伴儿嬉。niǎo jì chóng wén jiē yǒu fǎ,yóu shèng shuāng lù bàn ér xī。

问渔父

黄庭坚

白发丈人持竹竿,系船留我坐柴关。bái fā zhàng rén chí zhú gān,xì chuán liú wǒ zuò chái guān。
偶然领会一谈胜,落日使人思故山。ǒu rán lǐng huì yī tán shèng,luò rì shǐ rén sī gù shān。

观化十五首

黄庭坚

柳外花中百鸟喧,相媒相和隔春烟。liǔ wài huā zhōng bǎi niǎo xuān,xiāng méi xiāng hé gé chūn yān。
黄昏寂寞无言语,恰似人归锁管弦。huáng hūn jì mò wú yán yǔ,qià shì rén guī suǒ guǎn xián。

观化十五首

黄庭坚

生涯萧洒似吾庐,人在青山远近居。shēng yá xiāo sǎ shì wú lú,rén zài qīng shān yuǎn jìn jū。
泉响风摇苍玉佩,月高云插水晶梳。quán xiǎng fēng yáo cāng yù pèi,yuè gāo yún chā shuǐ jīng shū。

观化十五首

黄庭坚

山回路转水深深,欲问津头谷鸟吟。shān huí lù zhuǎn shuǐ shēn shēn,yù wèn jīn tóu gǔ niǎo yín。
隔岸野花随意发,小蹊犹忆去年寻。gé àn yě huā suí yì fā,xiǎo qī yóu yì qù nián xún。