古诗词

送焦浚明

黄庭坚

西瞻岷山兮东望峨眉,锦江清且涟漪。xī zhān mín shān xī dōng wàng é méi,jǐn jiāng qīng qiě lián yī。
地灵山秀诞豪杰,来入中州振羽仪。dì líng shān xiù dàn háo jié,lái rù zhōng zhōu zhèn yǔ yí。
相如傲万物,子云穷一经。xiāng rú ào wàn wù,zi yún qióng yī jīng。
黄金卖赋聘私室,白头大夫不公卿。huáng jīn mài fù pìn sī shì,bái tóu dà fū bù gōng qīng。
穷阎卜肆闲,十步一豪英。qióng yán bo sì xián,shí bù yī háo yīng。
竟无人识李仲元,不可屈致严君平。jìng wú rén shí lǐ zhòng yuán,bù kě qū zhì yán jūn píng。
四君德音闭黄壤,只今垄头松柏声。sì jūn dé yīn bì huáng rǎng,zhǐ jīn lǒng tóu sōng bǎi shēng。
我住叶公城,常如井底坐。wǒ zhù yè gōng chéng,cháng rú jǐng dǐ zuò。
不谓焦夫子,闻风肯来过。bù wèi jiāo fū zi,wén fēng kěn lái guò。
焦子初见我,如兰生幽林。jiāo zi chū jiàn wǒ,rú lán shēng yōu lín。
春风为披拂,始得香满襟。chūn fēng wèi pī fú,shǐ dé xiāng mǎn jīn。
中怀坦夷眉宇静,外慕淡薄天机深。zhōng huái tǎn yí méi yǔ jìng,wài mù dàn báo tiān jī shēn。
花开鸟啼昼寂寂,酒阑烛明夜沈沈。huā kāi niǎo tí zhòu jì jì,jiǔ lán zhú míng yè shěn shěn。
人皆扶牵烂漫醉,子更把书求本心。rén jiē fú qiān làn màn zuì,zi gèng bǎ shū qiú běn xīn。
二年与灯火,琢子之玉鍊我金。èr nián yǔ dēng huǒ,zuó zi zhī yù liàn wǒ jīn。
焦夫子,我以陋邦无人把书策,邂逅逢君得三益。jiāo fū zi,wǒ yǐ lòu bāng wú rén bǎ shū cè,xiè hòu féng jūn dé sān yì。
胡为弃我忽远行,手捧嘉阳从事檄。hú wèi qì wǒ hū yuǎn xíng,shǒu pěng jiā yáng cóng shì xí。
焦夫子,君起为我舞,我其为君歌。jiāo fū zi,jūn qǐ wèi wǒ wǔ,wǒ qí wèi jūn gē。
君方跨马涉远道,湖外地少山川多。jūn fāng kuà mǎ shè yuǎn dào,hú wài dì shǎo shān chuān duō。
霜秋摇落天日远,西风翻翻水惊波。shuāng qiū yáo luò tiān rì yuǎn,xī fēng fān fān shuǐ jīng bō。
一筵谈笑遂相失,两地离愁各奈何。yī yán tán xiào suì xiāng shī,liǎng dì lí chóu gè nài hé。
焦夫子,酒行君定起。jiāo fū zi,jiǔ xíng jūn dìng qǐ。
此杯须百分,少别遂万里。cǐ bēi xū bǎi fēn,shǎo bié suì wàn lǐ。
归寻所种树,应已数千尺。guī xún suǒ zhǒng shù,yīng yǐ shù qiān chǐ。
试照嘉阳水,君发犹未白。shì zhào jiā yáng shuǐ,jūn fā yóu wèi bái。
古人不朽事,所愿更勉力。gǔ rén bù xiǔ shì,suǒ yuàn gèng miǎn lì。
别后相逢岂在言,拭目看君进明德。bié hòu xiāng féng qǐ zài yán,shì mù kàn jūn jìn míng dé。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

道中寄景珍兼简庾元镇

黄庭坚

传语濠州贤刺史,隔年诗债几时还。chuán yǔ háo zhōu xián cì shǐ,gé nián shī zhài jǐ shí hái。
因循樽俎疏相见,弃掷光阴只等闲。yīn xún zūn zǔ shū xiāng jiàn,qì zhì guāng yīn zhǐ děng xián。
心在青云故人处,身行红雨乱花间。xīn zài qīng yún gù rén chù,shēn xíng hóng yǔ luàn huā jiān。
遥知别后多狂醉,恼杀江南庾子山。yáo zhī bié hòu duō kuáng zuì,nǎo shā jiāng nán yǔ zi shān。

次韵景珍酴醾

黄庭坚

莫惜金钱买玉英,担头春老过清明。mò xī jīn qián mǎi yù yīng,dān tóu chūn lǎo guò qīng míng。
天香国艳不着意,诗社酒徒空得名。tiān xiāng guó yàn bù zhe yì,shī shè jiǔ tú kōng dé míng。
及此一时须痛饮,已拚三日作狂酲。jí cǐ yī shí xū tòng yǐn,yǐ pàn sān rì zuò kuáng chéng。
濠州园里都开尽,肠断萧萧雨打声。háo zhōu yuán lǐ dōu kāi jǐn,cháng duàn xiāo xiāo yǔ dǎ shēng。

呈马粹老范德孺

黄庭坚

颍上相逢杏始青,尔来瓜垄有新耕。yǐng shàng xiāng féng xìng shǐ qīng,ěr lái guā lǒng yǒu xīn gēng。
四时为岁已中半,万物得秋将老成。sì shí wèi suì yǐ zhōng bàn,wàn wù dé qiū jiāng lǎo chéng。
日永清风摇麈尾,夜阑飞雹落棋枰。rì yǒng qīng fēng yáo zhǔ wěi,yè lán fēi báo luò qí píng。
两厅未觉过从数,政以顽疏累友生。liǎng tīng wèi jué guò cóng shù,zhèng yǐ wán shū lèi yǒu shēng。

雨过至城西苏家

黄庭坚

飘然一雨洒青春,九陌净无车马尘。piāo rán yī yǔ sǎ qīng chūn,jiǔ mò jìng wú chē mǎ chén。
渐散紫烟笼帝阙,稍回晴日丽天津。jiàn sàn zǐ yān lóng dì quē,shāo huí qíng rì lì tiān jīn。
花飞衣袖红香湿,柳拂鞍鞯绿色匀。huā fēi yī xiù hóng xiāng shī,liǔ fú ān jiān lǜ sè yún。
管领风光唯痛饮,都城谁是得闲人。guǎn lǐng fēng guāng wéi tòng yǐn,dōu chéng shuí shì dé xián rén。

谢仲谋示新诗

黄庭坚

赠我新诗许指瑕,令人失喜更惊嗟。zèng wǒ xīn shī xǔ zhǐ xiá,lìng rén shī xǐ gèng jīng jiē。
清于夷则初秋律,美似芙蓉八月花。qīng yú yí zé chū qiū lǜ,měi shì fú róng bā yuè huā。
采菲直须论下体,炼金犹欲去寒沙。cǎi fēi zhí xū lùn xià tǐ,liàn jīn yóu yù qù hán shā。
唐朝韩老夸张籍,定有云孙作世家。táng cháo hán lǎo kuā zhāng jí,dìng yǒu yún sūn zuò shì jiā。

红蕉洞独宿

黄庭坚

南床高卧读逍遥,真感生来不易销。nán chuáng gāo wò dú xiāo yáo,zhēn gǎn shēng lái bù yì xiāo。
枕落梦魂飞蛱蝶,灯残风雨送芭蕉。zhěn luò mèng hún fēi jiá dié,dēng cán fēng yǔ sòng bā jiāo。
永怀玉树埋尘土,何异蒙鸠挂苇苕。yǒng huái yù shù mái chén tǔ,hé yì méng jiū guà wěi sháo。
衣笐妆台蛛结网,可怜无以永今朝。yī háng zhuāng tái zhū jié wǎng,kě lián wú yǐ yǒng jīn cháo。

春雪呈张仲谋

黄庭坚

暮雪霏霏若撒盐,须知千陇麦纤纤。mù xuě fēi fēi ruò sā yán,xū zhī qiān lǒng mài xiān xiān。
梦阑半枕听飘瓦,晓起高堂看入帘。mèng lán bàn zhěn tīng piāo wǎ,xiǎo qǐ gāo táng kàn rù lián。
剩与月明分夜砌,即成春溜滴晴檐。shèng yǔ yuè míng fēn yè qì,jí chéng chūn liū dī qíng yán。
万金一醉张公子,莫道街头酒价添。wàn jīn yī zuì zhāng gōng zi,mò dào jiē tóu jiǔ jià tiān。

和答刘太博携家游庐山见寄

黄庭坚

缓辔松阴不起尘,岚光经雨一番新。huǎn pèi sōng yīn bù qǐ chén,lán guāng jīng yǔ yī fān xīn。
遥知数夜寻山宿,便是全家避世人。yáo zhī shù yè xún shān sù,biàn shì quán jiā bì shì rén。
落日已迷烟际路,飞花还报洞中春。luò rì yǐ mí yān jì lù,fēi huā hái bào dòng zhōng chūn。
可怜不更寻源入,若见刘郎想问秦。kě lián bù gèng xún yuán rù,ruò jiàn liú láng xiǎng wèn qín。

次韵伯氏戏赠韩正翁菊花开时家有美酒

黄庭坚

鬓发斑然潘骑省,腰围瘦尽沈东阳。bìn fā bān rán pān qí shěng,yāo wéi shòu jǐn shěn dōng yáng。
茶瓯屡煮龙山白,酒碗希逢若下黄。chá ōu lǚ zhǔ lóng shān bái,jiǔ wǎn xī féng ruò xià huáng。
乌角巾边簪钿朵,红银杯面冻糖霜。wū jiǎo jīn biān zān diàn duǒ,hóng yín bēi miàn dòng táng shuāng。
会须着意怜时物,看取年华不久芳。huì xū zhe yì lián shí wù,kàn qǔ nián huá bù jiǔ fāng。

答李康文

黄庭坚

才甫经年断来往,逢君车马慰秋思。cái fǔ jīng nián duàn lái wǎng,féng jūn chē mǎ wèi qiū sī。
幽兰被径闻风早,薄雾乘空见月迟。yōu lán bèi jìng wén fēng zǎo,báo wù chéng kōng jiàn yuè chí。
每接雍容端自喜,交无早晚在相知。měi jiē yōng róng duān zì xǐ,jiāo wú zǎo wǎn zài xiāng zhī。
深惭借问谈经地,敢屈康成入绛帏。shēn cán jiè wèn tán jīng dì,gǎn qū kāng chéng rù jiàng wéi。

送彭南阳

黄庭坚

南阳令尹振华镳,三月春风困柳条。nán yáng lìng yǐn zhèn huá biāo,sān yuè chūn fēng kùn liǔ tiáo。
携手河梁愁欲别,离魂芳草不胜招。xié shǒu hé liáng chóu yù bié,lí hún fāng cǎo bù shèng zhāo。
壶觞调笑平民讼,宾客风流醉舞腰。hú shāng diào xiào píng mín sòng,bīn kè fēng liú zuì wǔ yāo。
若见贤如武侯者,为言来仕圣明朝。ruò jiàn xián rú wǔ hóu zhě,wèi yán lái shì shèng míng cháo。

送邓慎思归长沙觐省

黄庭坚

邓侯过我解新鞿,潦倒犹能似旧时。dèng hóu guò wǒ jiě xīn jī,lǎo dào yóu néng shì jiù shí。
西邑初除折腰尉,南陔常咏采兰诗。xī yì chū chú zhé yāo wèi,nán gāi cháng yǒng cǎi lán shī。
姓名已入飞龙榜,书信新传喜鹊知。xìng míng yǐ rù fēi lóng bǎng,shū xìn xīn chuán xǐ què zhī。
何日家庭供一笑,绿衣便是老莱衣。hé rì jiā tíng gōng yī xiào,lǜ yī biàn shì lǎo lái yī。

景珍太博见示旧倡和蒲萄诗因而次韵

黄庭坚

映日圆光万颗馀,如观宝藏隔虾须。yìng rì yuán guāng wàn kē yú,rú guān bǎo cáng gé xiā xū。
夜愁风起飘星去,晓喜天晴缀露珠。yè chóu fēng qǐ piāo xīng qù,xiǎo xǐ tiān qíng zhuì lù zhū。
宫女拣枝模锦绣,论师持味比醍醐。gōng nǚ jiǎn zhī mó jǐn xiù,lùn shī chí wèi bǐ tí hú。
欲收百斛供春酿,放出声名压酪奴。yù shōu bǎi hú gōng chūn niàng,fàng chū shēng míng yā lào nú。

喜念四念八至京

黄庭坚

朔雪萧萧映薄帏,梦回空觉泪痕稀。shuò xuě xiāo xiāo yìng báo wéi,mèng huí kōng jué lèi hén xī。
惊闻庭树鸟乌乐,知我江湖鸿雁归。jīng wén tíng shù niǎo wū lè,zhī wǒ jiāng hú hóng yàn guī。
拂榻喜开姜季被,上堂先着老莱衣。fú tà xǐ kāi jiāng jì bèi,shàng táng xiān zhe lǎo lái yī。
酒樽烟火长相近,酬劝从今更不违。jiǔ zūn yān huǒ zhǎng xiāng jìn,chóu quàn cóng jīn gèng bù wéi。

次韵伯氏寄赠盖郎中喜学老杜诗

黄庭坚

老杜文章擅一家,国风纯正不攲斜。lǎo dù wén zhāng shàn yī jiā,guó fēng chún zhèng bù qī xié。
帝阍悠邈开关键,虎穴深沈探爪牙。dì hūn yōu miǎo kāi guān jiàn,hǔ xué shēn shěn tàn zhǎo yá。
千古是非存史笔,百年忠义寄江花。qiān gǔ shì fēi cún shǐ bǐ,bǎi nián zhōng yì jì jiāng huā。
潜知有意升堂室,独抱遗编校舛差。qián zhī yǒu yì shēng táng shì,dú bào yí biān xiào chuǎn chà。