古诗词

新寨饯南归客

黄庭坚

初更月蚀缺半璧,三更北风雪平屋。chū gèng yuè shí quē bàn bì,sān gèng běi fēng xuě píng wū。
夜寒置酒送归客,长歌燕雁灯前落。yè hán zhì jiǔ sòng guī kè,zhǎng gē yàn yàn dēng qián luò。
故园无书已十月,目极千里云水隔。gù yuán wú shū yǐ shí yuè,mù jí qiān lǐ yún shuǐ gé。
客方有行乃未已,归且经予江上宅。kè fāng yǒu xíng nǎi wèi yǐ,guī qiě jīng yǔ jiāng shàng zhái。
比邻诸老应相问,为道于今不如昔。bǐ lín zhū lǎo yīng xiāng wèn,wèi dào yú jīn bù rú xī。
新知翻手覆手闲,故人江南与江北。xīn zhī fān shǒu fù shǒu xián,gù rén jiāng nán yǔ jiāng běi。
有时日高天气清,炙背南轩把书策。yǒu shí rì gāo tiān qì qīng,zhì bèi nán xuān bǎ shū cè。
可怜斯人巧言语,今已埋没黄土陌。kě lián sī rén qiǎo yán yǔ,jīn yǐ mái méi huáng tǔ mò。
乃知生前倾意气,不用身后书竹帛。nǎi zhī shēng qián qīng yì qì,bù yòng shēn hòu shū zhú bó。
往在江南最少年,万事过眼如鸟翼。wǎng zài jiāng nán zuì shǎo nián,wàn shì guò yǎn rú niǎo yì。
夜行南山看射虎,失脚坠入崖底黑。yè xíng nán shān kàn shè hǔ,shī jiǎo zhuì rù yá dǐ hēi。
却攀荆棘上平田,何曾悔念身可惜。què pān jīng jí shàng píng tián,hé céng huǐ niàn shēn kě xī。
辞家上马不反顾,谈笑据鞍似无敌。cí jiā shàng mǎ bù fǎn gù,tán xiào jù ān shì wú dí。
迩来多病足忧虞,平地进寸退数尺。ěr lái duō bìng zú yōu yú,píng dì jìn cùn tuì shù chǐ。
意气索然成老翁,所有鬓发犹未白。yì qì suǒ rán chéng lǎo wēng,suǒ yǒu bìn fā yóu wèi bái。
闲居为妇执薪爨,宿处野人争卧席。xián jū wèi fù zhí xīn cuàn,sù chù yě rén zhēng wò xí。
昔壮今衰殆不如,吾恐未必不为福。xī zhuàng jīn shuāi dài bù rú,wú kǒng wèi bì bù wèi fú。
寄声诸老善自爱,客行努力更强食。jì shēng zhū lǎo shàn zì ài,kè xíng nǔ lì gèng qiáng shí。
门前种柳今几长,戒儿勿令打鸂鶒。mén qián zhǒng liǔ jīn jǐ zhǎng,jiè ér wù lìng dǎ xī chì。
春晚归来踯躅间,为公置酒临江阁。chūn wǎn guī lái zhí zhú jiān,wèi gōng zhì jiǔ lín jiāng gé。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

戏答仇梦得承制二首

黄庭坚

横槊不为万骑先,传杯把笔过年年。héng shuò bù wèi wàn qí xiān,chuán bēi bǎ bǐ guò nián nián。
怀中黄石闲三略,道上青旗漫百篇。huái zhōng huáng shí xián sān lüè,dào shàng qīng qí màn bǎi piān。

暮到张氏园和壁间旧题

黄庭坚

邵平不见见园瓜,三径还寻二仲家。shào píng bù jiàn jiàn yuán guā,sān jìng hái xún èr zhòng jiā。
莫道暂来无所得,未秋先已碧莲华。mò dào zàn lái wú suǒ dé,wèi qiū xiān yǐ bì lián huá。

从人求花

黄庭坚

舍南舍北勃姑啼,体中不佳阴雨垂。shě nán shě běi bó gū tí,tǐ zhōng bù jiā yīn yǔ chuí。
欲向黄梅问消息,背阴合有两三枝。yù xiàng huáng méi wèn xiāo xī,bèi yīn hé yǒu liǎng sān zhī。

同谢公定携书浴室院汶师置饭作此

黄庭坚

竹林风与日俱斜,细草犹开一两花。zhú lín fēng yǔ rì jù xié,xì cǎo yóu kāi yī liǎng huā。
天上归来对书客,愧勤僧饭更煎茶。tiān shàng guī lái duì shū kè,kuì qín sēng fàn gèng jiān chá。

谢人惠茶

黄庭坚

一规苍玉琢蜿蜒,藉有佳人锦段鲜。yī guī cāng yù zuó wān yán,jí yǒu jiā rén jǐn duàn xiān。
莫笑持归淮海去,为君重试大明泉。mò xiào chí guī huái hǎi qù,wèi jūn zhòng shì dà míng quán。

题阳关图二首

黄庭坚

断肠声里无形影,画出无声亦断肠。duàn cháng shēng lǐ wú xíng yǐng,huà chū wú shēng yì duàn cháng。
想得阳关更西路,北风低草见牛羊。xiǎng dé yáng guān gèng xī lù,běi fēng dī cǎo jiàn niú yáng。

题阳关图二首

黄庭坚

人事好乖当语离,龙眠貌出断肠诗。rén shì hǎo guāi dāng yǔ lí,lóng mián mào chū duàn cháng shī。
渭城柳色关何事,自是离人作许悲。wèi chéng liǔ sè guān hé shì,zì shì lí rén zuò xǔ bēi。

题归去来图二首

黄庭坚

日日言归真得归,迎门儿女笑牵衣。rì rì yán guī zhēn dé guī,yíng mén ér nǚ xiào qiān yī。
宅边犹有旧时柳,漫向世人言昨非。zhái biān yóu yǒu jiù shí liǔ,màn xiàng shì rén yán zuó fēi。

题归去来图二首

黄庭坚

人间处处犹崔子,岂忍更令三径荒。rén jiān chù chù yóu cuī zi,qǐ rěn gèng lìng sān jìng huāng。
谁与老翁同避世,桃花源里捕鱼郎。shuí yǔ lǎo wēng tóng bì shì,táo huā yuán lǐ bǔ yú láng。

同景文丈咏莲塘

黄庭坚

塘上钩帘对晚香,半斜红日已侵床。táng shàng gōu lián duì wǎn xiāng,bàn xié hóng rì yǐ qīn chuáng。
江妃羞出凌波袜,长在高荷扇影凉。jiāng fēi xiū chū líng bō wà,zhǎng zài gāo hé shàn yǐng liáng。

赠陈元舆祠部

黄庭坚

武成园木锁中秋,久得汀州刺史游。wǔ chéng yuán mù suǒ zhōng qiū,jiǔ dé tīng zhōu cì shǐ yóu。
招唤丁宁方邂逅,谁言天网漏吞舟。zhāo huàn dīng níng fāng xiè hòu,shuí yán tiān wǎng lòu tūn zhōu。

戏和舍弟船场探春二首

黄庭坚

雨馀禽语催天晓,月上梨花放夜阑。yǔ yú qín yǔ cuī tiān xiǎo,yuè shàng lí huā fàng yè lán。
莫听游人待妍暖,十分倾酒对春寒。mò tīng yóu rén dài yán nuǎn,shí fēn qīng jiǔ duì chūn hán。

戏和舍弟船场探春二首

黄庭坚

百舌解啼泥滑滑,忽成风雨落花天。bǎi shé jiě tí ní huá huá,hū chéng fēng yǔ luò huā tiān。
城南一段春如锦,唤取诗人到酒边。chéng nán yī duàn chūn rú jǐn,huàn qǔ shī rén dào jiǔ biān。

急雪寄王立之问梅花

黄庭坚

红梅雪里与蓑衣,莫遣寒侵鹤膝枝。hóng méi xuě lǐ yǔ suō yī,mò qiǎn hán qīn hè xī zhī。
老子此中殊不浅,尚堪何逊作同时。lǎo zi cǐ zhōng shū bù qiǎn,shàng kān hé xùn zuò tóng shí。

又寄王立之

黄庭坚

南人羁旅不成归,梦绕南枝与北枝。nán rén jī lǚ bù chéng guī,mèng rào nán zhī yǔ běi zhī。
安得孤根连夜发,要当雪月群明时。ān dé gū gēn lián yè fā,yào dāng xuě yuè qún míng shí。