古诗词

答阎求仁

黄庭坚

暮天携手步河梁,把酒淹留斜日光。mù tiān xié shǒu bù hé liáng,bǎ jiǔ yān liú xié rì guāng。
生当有别各异方,古人嗟此乐难当。shēng dāng yǒu bié gè yì fāng,gǔ rén jiē cǐ lè nán dāng。
大梁嬉游少年场,春风花枝啭鹂黄。dà liáng xī yóu shǎo nián chǎng,chūn fēng huā zhī zhuàn lí huáng。
节物谢徂岁渠央,来自江南登君堂。jié wù xiè cú suì qú yāng,lái zì jiāng nán dēng jūn táng。
秋气欲动闻寒螀,会几何日今别长。qiū qì yù dòng wén hán jiāng,huì jǐ hé rì jīn bié zhǎng。
与子观化言两忘,浩歌放船入莽苍。yǔ zi guān huà yán liǎng wàng,hào gē fàng chuán rù mǎng cāng。
绿藻刺眼红蕖香,湖月夜飞衣袂凉。lǜ zǎo cì yǎn hóng qú xiāng,hú yuè yè fēi yī mèi liáng。
相从宴坐歌胡床,赠言锦绣邀报章。xiāng cóng yàn zuò gē hú chuáng,zèng yán jǐn xiù yāo bào zhāng。
君心温良志则刚,不能牛下学歌商。jūn xīn wēn liáng zhì zé gāng,bù néng niú xià xué gē shāng。
欲谢世纷自翱翔,果行此策无乃良。yù xiè shì fēn zì áo xiáng,guǒ xíng cǐ cè wú nǎi liáng。
昔人所学浩渺茫,海涵地负无抵当。xī rén suǒ xué hào miǎo máng,hǎi hán dì fù wú dǐ dāng。
弃捐其人及秕糠,帝王之功一豪芒。qì juān qí rén jí bǐ kāng,dì wáng zhī gōng yī háo máng。
既趋世故自遐遑,何异臧谷俱亡羊。jì qū shì gù zì xiá huáng,hé yì zāng gǔ jù wáng yáng。
以生随之中道伤,止吾已知终必亡。yǐ shēng suí zhī zhōng dào shāng,zhǐ wú yǐ zhī zhōng bì wáng。
我亦闻之未能行,慨今无策可伏藏。wǒ yì wén zhī wèi néng xíng,kǎi jīn wú cè kě fú cáng。
身随衣食叶南阳,脱身自当及康强。shēn suí yī shí yè nán yáng,tuō shēn zì dāng jí kāng qiáng。
不待齿疏发苍浪,优游濠上如惠庄,论交莫逆与子相。bù dài chǐ shū fā cāng làng,yōu yóu háo shàng rú huì zhuāng,lùn jiāo mò nì yǔ zi xiāng。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

史天休中散挽词

黄庭坚

光禄九男君独秀,赋名几与景仁班。guāng lù jiǔ nán jūn dú xiù,fù míng jǐ yǔ jǐng rén bān。
淹留州县看恬默,出入风波笑险艰。yān liú zhōu xiàn kàn tián mò,chū rù fēng bō xiào xiǎn jiān。
遗爱蜀中三郡有,退身林下十年闲。yí ài shǔ zhōng sān jùn yǒu,tuì shēn lín xià shí nián xián。
山川英气消磨尽,昨日华堂作土山。shān chuān yīng qì xiāo mó jǐn,zuó rì huá táng zuò tǔ shān。

宋夫人挽词

黄庭坚

往岁涂宫暗碧纱,倾城出祖路人嗟。wǎng suì tú gōng àn bì shā,qīng chéng chū zǔ lù rén jiē。
松楠峰下迁华寝,雪月光中咽晓笳。sōng nán fēng xià qiān huá qǐn,xuě yuè guāng zhōng yàn xiǎo jiā。
有子今为二千石,同州才数两三家。yǒu zi jīn wèi èr qiān shí,tóng zhōu cái shù liǎng sān jiā。
儿孙满地厥衣举,不见归时桃李华。ér sūn mǎn dì jué yī jǔ,bù jiàn guī shí táo lǐ huá。

寄怀蓝六在延平

黄庭坚

贫贱相知若吾友,取端于此能更求。pín jiàn xiāng zhī ruò wú yǒu,qǔ duān yú cǐ néng gèng qiú。
德性委蛇结绿佩,文章璨烂珊瑚钩。dé xìng wěi shé jié lǜ pèi,wén zhāng càn làn shān hú gōu。
与君千里共明月,思子一日如三秋。yǔ jūn qiān lǐ gòng míng yuè,sī zi yī rì rú sān qiū。
愿学延平两龙剑,风波际会永同游。yuàn xué yán píng liǎng lóng jiàn,fēng bō jì huì yǒng tóng yóu。

雨晴过石塘留宿赠大中供奉

黄庭坚

长虹垂地若篆字,晴岫插天如画屏。zhǎng hóng chuí dì ruò zhuàn zì,qíng xiù chā tiān rú huà píng。
耕夫荷锄解袯襫,渔父晒网投笭箵。gēng fū hé chú jiě bó shì,yú fù shài wǎng tóu líng xīng。
子期闻笛正怀旧,车胤当窗方聚萤。zi qī wén dí zhèng huái jiù,chē yìn dāng chuāng fāng jù yíng。
独卧萧斋已无月,夜深犹听读书声。dú wò xiāo zhāi yǐ wú yuè,yè shēn yóu tīng dú shū shēng。

秋怀二首其一

黄庭坚

秋阴细细压茅堂,吟虫啾啾昨夜凉。qiū yīn xì xì yā máo táng,yín chóng jiū jiū zuó yè liáng。
雨开芭蕉新闲旧,风撼筼筜宫应商。yǔ kāi bā jiāo xīn xián jiù,fēng hàn yún dāng gōng yīng shāng。
砧声已急不可缓,檐景既短难为长。zhēn shēng yǐ jí bù kě huǎn,yán jǐng jì duǎn nán wèi zhǎng。
狐裘断缝弃墙角,岂念晏岁多繁霜。hú qiú duàn fèng qì qiáng jiǎo,qǐ niàn yàn suì duō fán shuāng。

渔父二首

黄庭坚

秋风淅淅苍葭老,波浪悠悠白鬓翁。qiū fēng xī xī cāng jiā lǎo,bō làng yōu yōu bái bìn wēng。
范子几年思狡兔,吕公何处兆非熊。fàn zi jǐ nián sī jiǎo tù,lǚ gōng hé chù zhào fēi xióng。
天寒两岸识渔火,日落几家收钓筒。tiān hán liǎng àn shí yú huǒ,rì luò jǐ jiā shōu diào tǒng。
不困田租与王役,一船妻子乐无穷。bù kùn tián zū yǔ wáng yì,yī chuán qī zi lè wú qióng。

渔父二首

黄庭坚

草草生涯事不多,短船身外岂知他。cǎo cǎo shēng yá shì bù duō,duǎn chuán shēn wài qǐ zhī tā。
蒹葭浩荡双蓬鬓,风雨飘零一钓蓑。jiān jiā hào dàng shuāng péng bìn,fēng yǔ piāo líng yī diào suō。
春鲔出潜留客鲙,秋蕖遮岸和儿歌。chūn wěi chū qián liú kè kuài,qiū qú zhē àn hé ér gē。
莫言野父无分别,解笑沈江捐汨罗。mò yán yě fù wú fēn bié,jiě xiào shěn jiāng juān mì luó。

古渔父

黄庭坚

穷秋漫漫蒹葭雨,裋褐休休白发翁。qióng qiū màn màn jiān jiā yǔ,shù hè xiū xiū bái fā wēng。
范子归来思狡兔,吕公何意兆非熊。fàn zi guī lái sī jiǎo tù,lǚ gōng hé yì zhào fēi xióng。
渔收亥日妻到市,醉卧水痕船信风。yú shōu hài rì qī dào shì,zuì wò shuǐ hén chuán xìn fēng。
四海租庸人草草,太平长在碧波中。sì hǎi zū yōng rén cǎo cǎo,tài píng zhǎng zài bì bō zhōng。

题杨道人默轩

黄庭坚

炙手权门烈火炎,冷溪寒谷反幽潜。zhì shǒu quán mén liè huǒ yán,lěng xī hán gǔ fǎn yōu qián。
轻尘不动琴横膝,万籁无声月入帘。qīng chén bù dòng qín héng xī,wàn lài wú shēng yuè rù lián。
秋后丝钱谁数得,春馀苍竹自知添。qiū hòu sī qián shuí shù dé,chūn yú cāng zhú zì zhī tiān。
客星异日乘槎去,会访成都人姓严。kè xīng yì rì chéng chá qù,huì fǎng chéng dōu rén xìng yán。

用几复韵题伯氏思堂

黄庭坚

夫子勤于蘧伯玉,洗心观道得灵龟。fū zi qín yú qú bó yù,xǐ xīn guān dào dé líng guī。
开门择友尽三益,清坐不言行四时。kāi mén zé yǒu jǐn sān yì,qīng zuò bù yán xíng sì shí。
风与蛛丝游碧落,日将槐影下隆墀。fēng yǔ zhū sī yóu bì luò,rì jiāng huái yǐng xià lóng chí。
天空地迥何处觅,岁计有馀心自知。tiān kōng dì jiǒng hé chù mì,suì jì yǒu yú xīn zì zhī。

赠别几复

黄庭坚

风惊鹿散豫章城,邂逅相逢食楚苹。fēng jīng lù sàn yù zhāng chéng,xiè hòu xiāng féng shí chǔ píng。
佳友在门忘燕寝,故人发药见平生。jiā yǒu zài mén wàng yàn qǐn,gù rén fā yào jiàn píng shēng。
只今满坐且樽酒,后夜此堂还月明。zhǐ jīn mǎn zuò qiě zūn jiǔ,hòu yè cǐ táng hái yuè míng。
契阔愁思已知处,西山影落暮江清。qì kuò chóu sī yǐ zhī chù,xī shān yǐng luò mù jiāng qīng。

赵令许载酒见过

黄庭坚

玉马何时破紫苔,南溪水满绿徘徊。yù mǎ hé shí pò zǐ tái,nán xī shuǐ mǎn lǜ pái huái。
买鱼斫鲙须论网,扑杏供盘不数枚。mǎi yú zhuó kuài xū lùn wǎng,pū xìng gōng pán bù shù méi。
广汉威名知讼少,平原樽俎费诗催。guǎng hàn wēi míng zhī sòng shǎo,píng yuán zūn zǔ fèi shī cuī。
草玄寂寂下帘幕,稍得闲时公合来。cǎo xuán jì jì xià lián mù,shāo dé xián shí gōng hé lái。

和答赵令同前韵

黄庭坚

人生政自无闲暇,忙里偷闲得几回。rén shēng zhèng zì wú xián xiá,máng lǐ tōu xián dé jǐ huí。
紫燕黄鹂驱日月,朱樱红杏落条枚。zǐ yàn huáng lí qū rì yuè,zhū yīng hóng xìng luò tiáo méi。
诗成稍觉嘉宾集,饮少先愁急板催。shī chéng shāo jué jiā bīn jí,yǐn shǎo xiān chóu jí bǎn cuī。
亲遣小童锄草径,鸣驺早晚出城来。qīn qiǎn xiǎo tóng chú cǎo jìng,míng zōu zǎo wǎn chū chéng lái。

赵令答诗约携山妓见访

黄庭坚

晴波鸂鶒漾潭隈,能使游人判不回。qíng bō xī chì yàng tán wēi,néng shǐ yóu rén pàn bù huí。
风入园林寒漠漠,日移宫殿影枚枚。fēng rù yuán lín hán mò mò,rì yí gōng diàn yǐng méi méi。
未尝绿蚁何妨拨,宿戒红妆莫待催。wèi cháng lǜ yǐ hé fáng bō,sù jiè hóng zhuāng mò dài cuī。
缺月西南光景少,仍须挽取烛笼来。quē yuè xī nán guāng jǐng shǎo,réng xū wǎn qǔ zhú lóng lái。

次韵赏梅

黄庭坚

安知宋玉在邻墙,笑立春晴照粉光。ān zhī sòng yù zài lín qiáng,xiào lì chūn qíng zhào fěn guāng。
淡薄似能知我意,幽闲元不为人芳。dàn báo shì néng zhī wǒ yì,yōu xián yuán bù wèi rén fāng。
微风拂掠生春思,小雨廉纤洗暗妆。wēi fēng fú lüè shēng chūn sī,xiǎo yǔ lián xiān xǐ àn zhuāng。
只恐浓葩委泥土,谁令解合返魂香。zhǐ kǒng nóng pā wěi ní tǔ,shuí lìng jiě hé fǎn hún xiāng。