古诗词

答阎求仁

黄庭坚

暮天携手步河梁,把酒淹留斜日光。mù tiān xié shǒu bù hé liáng,bǎ jiǔ yān liú xié rì guāng。
生当有别各异方,古人嗟此乐难当。shēng dāng yǒu bié gè yì fāng,gǔ rén jiē cǐ lè nán dāng。
大梁嬉游少年场,春风花枝啭鹂黄。dà liáng xī yóu shǎo nián chǎng,chūn fēng huā zhī zhuàn lí huáng。
节物谢徂岁渠央,来自江南登君堂。jié wù xiè cú suì qú yāng,lái zì jiāng nán dēng jūn táng。
秋气欲动闻寒螀,会几何日今别长。qiū qì yù dòng wén hán jiāng,huì jǐ hé rì jīn bié zhǎng。
与子观化言两忘,浩歌放船入莽苍。yǔ zi guān huà yán liǎng wàng,hào gē fàng chuán rù mǎng cāng。
绿藻刺眼红蕖香,湖月夜飞衣袂凉。lǜ zǎo cì yǎn hóng qú xiāng,hú yuè yè fēi yī mèi liáng。
相从宴坐歌胡床,赠言锦绣邀报章。xiāng cóng yàn zuò gē hú chuáng,zèng yán jǐn xiù yāo bào zhāng。
君心温良志则刚,不能牛下学歌商。jūn xīn wēn liáng zhì zé gāng,bù néng niú xià xué gē shāng。
欲谢世纷自翱翔,果行此策无乃良。yù xiè shì fēn zì áo xiáng,guǒ xíng cǐ cè wú nǎi liáng。
昔人所学浩渺茫,海涵地负无抵当。xī rén suǒ xué hào miǎo máng,hǎi hán dì fù wú dǐ dāng。
弃捐其人及秕糠,帝王之功一豪芒。qì juān qí rén jí bǐ kāng,dì wáng zhī gōng yī háo máng。
既趋世故自遐遑,何异臧谷俱亡羊。jì qū shì gù zì xiá huáng,hé yì zāng gǔ jù wáng yáng。
以生随之中道伤,止吾已知终必亡。yǐ shēng suí zhī zhōng dào shāng,zhǐ wú yǐ zhī zhōng bì wáng。
我亦闻之未能行,慨今无策可伏藏。wǒ yì wén zhī wèi néng xíng,kǎi jīn wú cè kě fú cáng。
身随衣食叶南阳,脱身自当及康强。shēn suí yī shí yè nán yáng,tuō shēn zì dāng jí kāng qiáng。
不待齿疏发苍浪,优游濠上如惠庄,论交莫逆与子相。bù dài chǐ shū fā cāng làng,yōu yóu háo shàng rú huì zhuāng,lùn jiāo mò nì yǔ zi xiāng。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

子瞻去岁春

黄庭坚

乐天名位聊相似,却是初无富贵心。lè tiān míng wèi liáo xiāng shì,què shì chū wú fù guì xīn。
只欠小蛮樊素在,我知造物爱公深。zhǐ qiàn xiǎo mán fán sù zài,wǒ zhī zào wù ài gōng shēn。

再次韵四首

黄庭坚

隆儒殿阁对横经,咫尺清都雨露零。lóng rú diàn gé duì héng jīng,zhǐ chǐ qīng dōu yǔ lù líng。
见说文星环北极,人间无路仰天庭。jiàn shuō wén xīng huán běi jí,rén jiān wú lù yǎng tiān tíng。

再次韵四首

黄庭坚

风棂倒影日光寒,尧日当中露正乾。fēng líng dào yǐng rì guāng hán,yáo rì dāng zhōng lù zhèng qián。
殿上给扶鸣汉履,螭头簪笔见秦冠。diàn shàng gěi fú míng hàn lǚ,chī tóu zān bǐ jiàn qín guān。

再次韵四首

黄庭坚

万国归心天不言,诸儒争席异临轩。wàn guó guī xīn tiān bù yán,zhū rú zhēng xí yì lín xuān。
圣功典学形歌颂,更觉曹刘不足吞。shèng gōng diǎn xué xíng gē sòng,gèng jué cáo liú bù zú tūn。

再次韵四首

黄庭坚

延和西路古槐阴,不隔朝宗夙夜心。yán hé xī lù gǔ huái yīn,bù gé cháo zōng sù yè xīn。
公有胸中五色线,平生补衮用功深。gōng yǒu xiōng zhōng wǔ sè xiàn,píng shēng bǔ gǔn yòng gōng shēn。

题郭熙山水扇

黄庭坚

郭熙虽老眼犹明,便面江山取意成。guō xī suī lǎo yǎn yóu míng,biàn miàn jiāng shān qǔ yì chéng。
一段风烟且千里,解如明月逐人行。yī duàn fēng yān qiě qiān lǐ,jiě rú míng yuè zhú rén xíng。

题惠崇画扇

黄庭坚

惠崇笔下开江面,万里晴波向落晖。huì chóng bǐ xià kāi jiāng miàn,wàn lǐ qíng bō xiàng luò huī。
梅影横斜人不见,鸳鸯相对浴红衣。méi yǐng héng xié rén bù jiàn,yuān yāng xiāng duì yù hóng yī。

戏题小雀捕飞虫画扇

黄庭坚

小虫心在一啄间,得失与世同轻重。xiǎo chóng xīn zài yī zhuó jiān,dé shī yǔ shì tóng qīng zhòng。
丹青妙处不可传,轮扁斫轮如此用。dān qīng miào chù bù kě chuán,lún biǎn zhuó lún rú cǐ yòng。

题画孔雀

黄庭坚

桄榔暗天蕉叶长,终露文章婴世网。guāng láng àn tiān jiāo yè zhǎng,zhōng lù wén zhāng yīng shì wǎng。
故山桂子落秋风,无因雌雄青云上。gù shān guì zi luò qiū fēng,wú yīn cí xióng qīng yún shàng。

睡鸭

黄庭坚

山鸡照影空自爱,孤鸾舞镜不作双。shān jī zhào yǐng kōng zì ài,gū luán wǔ jìng bù zuò shuāng。
天下真成长会合,两凫相倚睡秋江。tiān xià zhēn chéng zhǎng huì hé,liǎng fú xiāng yǐ shuì qiū jiāng。

小鸭

黄庭坚

小鸭看从笔下生,幻法生机全得妙。xiǎo yā kàn cóng bǐ xià shēng,huàn fǎ shēng jī quán dé miào。
自知力小畏沧波,睡起晴沙依晚照。zì zhī lì xiǎo wèi cāng bō,shuì qǐ qíng shā yī wǎn zhào。

题刘将军雁二首

黄庭坚

滕王蛱蝶双穿花,东丹胡马喷胡沙。téng wáng jiá dié shuāng chuān huā,dōng dān hú mǎ pēn hú shā。
祁连将军一笔雁,生不并世俱名家。qí lián jiāng jūn yī bǐ yàn,shēng bù bìng shì jù míng jiā。

题刘将军雁二首

黄庭坚

将军一矢万人看,雪洒晴空碎羽翰。jiāng jūn yī shǐ wàn rén kàn,xuě sǎ qíng kōng suì yǔ hàn。
乞与失群沙宿雁,笔间千顷暮江寒。qǐ yǔ shī qún shā sù yàn,bǐ jiān qiān qǐng mù jiāng hán。

题晁以道雪雁图

黄庭坚

飞雪洒芦如银箭,前雁惊飞后回眄。fēi xuě sǎ lú rú yín jiàn,qián yàn jīng fēi hòu huí miǎn。
凭谁说与谢玄晖,莫道澄湖静如练。píng shuí shuō yǔ xiè xuán huī,mò dào chéng hú jìng rú liàn。

往岁过广陵值早春尝作诗云春风十里珠帘卷仿佛三生杜牧之红药梢头初茧栗扬州风物鬓成丝

黄庭坚

淮南二十四桥月,马上时时梦见之。huái nán èr shí sì qiáo yuè,mǎ shàng shí shí mèng jiàn zhī。
想得扬州醉年少,正围红袖写乌丝。xiǎng dé yáng zhōu zuì nián shǎo,zhèng wéi hóng xiù xiě wū sī。