古诗词

答阎求仁

黄庭坚

暮天携手步河梁,把酒淹留斜日光。mù tiān xié shǒu bù hé liáng,bǎ jiǔ yān liú xié rì guāng。
生当有别各异方,古人嗟此乐难当。shēng dāng yǒu bié gè yì fāng,gǔ rén jiē cǐ lè nán dāng。
大梁嬉游少年场,春风花枝啭鹂黄。dà liáng xī yóu shǎo nián chǎng,chūn fēng huā zhī zhuàn lí huáng。
节物谢徂岁渠央,来自江南登君堂。jié wù xiè cú suì qú yāng,lái zì jiāng nán dēng jūn táng。
秋气欲动闻寒螀,会几何日今别长。qiū qì yù dòng wén hán jiāng,huì jǐ hé rì jīn bié zhǎng。
与子观化言两忘,浩歌放船入莽苍。yǔ zi guān huà yán liǎng wàng,hào gē fàng chuán rù mǎng cāng。
绿藻刺眼红蕖香,湖月夜飞衣袂凉。lǜ zǎo cì yǎn hóng qú xiāng,hú yuè yè fēi yī mèi liáng。
相从宴坐歌胡床,赠言锦绣邀报章。xiāng cóng yàn zuò gē hú chuáng,zèng yán jǐn xiù yāo bào zhāng。
君心温良志则刚,不能牛下学歌商。jūn xīn wēn liáng zhì zé gāng,bù néng niú xià xué gē shāng。
欲谢世纷自翱翔,果行此策无乃良。yù xiè shì fēn zì áo xiáng,guǒ xíng cǐ cè wú nǎi liáng。
昔人所学浩渺茫,海涵地负无抵当。xī rén suǒ xué hào miǎo máng,hǎi hán dì fù wú dǐ dāng。
弃捐其人及秕糠,帝王之功一豪芒。qì juān qí rén jí bǐ kāng,dì wáng zhī gōng yī háo máng。
既趋世故自遐遑,何异臧谷俱亡羊。jì qū shì gù zì xiá huáng,hé yì zāng gǔ jù wáng yáng。
以生随之中道伤,止吾已知终必亡。yǐ shēng suí zhī zhōng dào shāng,zhǐ wú yǐ zhī zhōng bì wáng。
我亦闻之未能行,慨今无策可伏藏。wǒ yì wén zhī wèi néng xíng,kǎi jīn wú cè kě fú cáng。
身随衣食叶南阳,脱身自当及康强。shēn suí yī shí yè nán yáng,tuō shēn zì dāng jí kāng qiáng。
不待齿疏发苍浪,优游濠上如惠庄,论交莫逆与子相。bù dài chǐ shū fā cāng làng,yōu yóu háo shàng rú huì zhuāng,lùn jiāo mò nì yǔ zi xiāng。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

夜发分宁寄杜涧叟

黄庭坚

阳关一曲水东流,灯火旌阳一钓舟。yáng guān yī qū shuǐ dōng liú,dēng huǒ jīng yáng yī diào zhōu。
我自只如常日醉,满川风月替人愁。wǒ zì zhǐ rú cháng rì zuì,mǎn chuān fēng yuè tì rén chóu。

寄家

黄庭坚

近别几日客愁生,固知远别难为情。jìn bié jǐ rì kè chóu shēng,gù zhī yuǎn bié nán wèi qíng。
梦回官烛不盈把,犹听娇儿索乳声。mèng huí guān zhú bù yíng bǎ,yóu tīng jiāo ér suǒ rǔ shēng。

同刘景文游郭氏西园因留宿

黄庭坚

人居城市虚华馆,秋入园林著晚花。rén jū chéng shì xū huá guǎn,qiū rù yuán lín zhù wǎn huā。
落日临池见蝌斗,必知清夜有鸣蛙。luò rì lín chí jiàn kē dòu,bì zhī qīng yè yǒu míng wā。

以潞公所惠拣芽送公择次旧韵

黄庭坚

庆云十六升龙样,国老元年密赐来。qìng yún shí liù shēng lóng yàng,guó lǎo yuán nián mì cì lái。
披拂龙纹射牛斗,外家英鉴似张雷。pī fú lóng wén shè niú dòu,wài jiā yīng jiàn shì zhāng léi。

黄庭坚

不待烹茶唤睡回,天官两宰和诗来。bù dài pēng chá huàn shuì huí,tiān guān liǎng zǎi hé shī lái。
清如接笕通春溜,快似挥刀斫怒雷。qīng rú jiē jiǎn tōng chūn liū,kuài shì huī dāo zhuó nù léi。

奉同公择作拣芽咏

黄庭坚

赤囊岁上双龙璧,曾见前朝盛事来。chì náng suì shàng shuāng lóng bì,céng jiàn qián cháo shèng shì lái。
想得天香随御所,延春阁道转轻雷。xiǎng dé tiān xiāng suí yù suǒ,yán chūn gé dào zhuǎn qīng léi。

今岁官茶极妙而难为赏音者戏作两诗用前韵

黄庭坚

鸡苏狗虱难同味,怀取君恩归去来。jī sū gǒu shī nán tóng wèi,huái qǔ jūn ēn guī qù lái。
青箬湖边寻顾陆,白莲社里觅宗雷。qīng ruò hú biān xún gù lù,bái lián shè lǐ mì zōng léi。

今岁官茶极妙而难为赏音者戏作两诗用前韵

黄庭坚

乳花翻碗正眉开,时苦渴羌冲热来。rǔ huā fān wǎn zhèng méi kāi,shí kǔ kě qiāng chōng rè lái。
知味者谁心已许,维摩虽默语如雷。zhī wèi zhě shuí xīn yǐ xǔ,wéi mó suī mò yǔ rú léi。

公择用前韵嘲戏

黄庭坚

万仞峰前双井坞,婆娑曾占早春来。wàn rèn fēng qián shuāng jǐng wù,pó suō céng zhàn zǎo chūn lái。
如今摸索苍龙璧,沈井铜瓶漫学雷。rú jīn mō suǒ cāng lóng bì,shěn jǐng tóng píng màn xué léi。

又戏为双井解嘲

黄庭坚

山芽落硙风回雪,曾为尚书破睡来。shān yá luò wéi fēng huí xuě,céng wèi shàng shū pò shuì lái。
勿以姬姜弃蕉萃,逢时瓦釜亦鸣雷。wù yǐ jī jiāng qì jiāo cuì,féng shí wǎ fǔ yì míng léi。

奉同六舅尚书咏茶碾煎烹三首·其一

黄庭坚

要及新香碾一杯,不应传宝到云来。yào jí xīn xiāng niǎn yī bēi,bù yīng chuán bǎo dào yún lái。
碎身粉骨方馀味,莫厌声喧万壑雷。suì shēn fěn gǔ fāng yú wèi,mò yàn shēng xuān wàn hè léi。

奉同六舅尚书咏茶碾煎烹三首·其二

黄庭坚

风炉小鼎不须催,鱼眼长随蟹眼来。fēng lú xiǎo dǐng bù xū cuī,yú yǎn zhǎng suí xiè yǎn lái。
深注寒泉收第一,亦防枵腹爆乾雷。shēn zhù hán quán shōu dì yī,yì fáng xiāo fù bào qián léi。

奉同六舅尚书咏茶碾煎烹三首·其三

黄庭坚

乳粥琼糜雾脚回,色香味触映根来。rǔ zhōu qióng mí wù jiǎo huí,sè xiāng wèi chù yìng gēn lái。
睡魔有耳不及掩,直拂绳床过疾雷。shuì mó yǒu ěr bù jí yǎn,zhí fú shéng chuáng guò jí léi。

与李公择道中见两客布衣班荆而坐对戏弈秋因作一绝

黄庭坚

两客班荆覆局图,看人车马溷泥涂。liǎng kè bān jīng fù jú tú,kàn rén chē mǎ hùn ní tú。
文昌八座邻枢极,天上归来愧不如。wén chāng bā zuò lín shū jí,tiān shàng guī lái kuì bù rú。

戏答仇梦得承制二首

黄庭坚

结发从征听鼓鼙,未曾一展胸中奇。jié fā cóng zhēng tīng gǔ pí,wèi céng yī zhǎn xiōng zhōng qí。
弯弓如月落霜雁,谁道将军能赋诗。wān gōng rú yuè luò shuāng yàn,shuí dào jiāng jūn néng fù shī。