古诗词

观崇德墨竹歌

黄庭坚

夜来北风元自小,何事吹折青琅玕。yè lái běi fēng yuán zì xiǎo,hé shì chuī zhé qīng láng gān。
数枝洒落高堂上,败叶萧萧烟景寒。shù zhī sǎ luò gāo táng shàng,bài yè xiāo xiāo yān jǐng hán。
乃是神工妙手欲自试,袭取天巧不作难。nǎi shì shén gōng miào shǒu yù zì shì,xí qǔ tiān qiǎo bù zuò nán。
行看叹息手摩拂,落势夭矫墨未干。xíng kàn tàn xī shǒu mó fú,luò shì yāo jiǎo mò wèi gàn。
往往尘晦碧纱笼,伊人或用姓名通,未必全收俊伟功。wǎng wǎng chén huì bì shā lóng,yī rén huò yòng xìng míng tōng,wèi bì quán shōu jùn wěi gōng。
有能蓺事便白首,不免身为老画工。yǒu néng yì shì biàn bái shǒu,bù miǎn shēn wèi lǎo huà gōng。
岂如崇德君,学有古人风。qǐ rú chóng dé jūn,xué yǒu gǔ rén fēng。
挥毫李卫言神笔,弹琴蔡琰方入室。huī háo lǐ wèi yán shén bǐ,dàn qín cài yǎn fāng rù shì。
道韫九岁能论诗,龙女早年先悟佛。dào yùn jiǔ suì néng lùn shī,lóng nǚ zǎo nián xiān wù fú。
弈棋樵客腐柯还,吹笙仙子下缑山。yì qí qiáo kè fǔ kē hái,chuī shēng xiān zi xià gōu shān。
更能遇物写形似,落笔不待施青丹。gèng néng yù wù xiě xíng shì,luò bǐ bù dài shī qīng dān。
尤知赏异老苍节,独与长松凌岁寒。yóu zhī shǎng yì lǎo cāng jié,dú yǔ zhǎng sōng líng suì hán。
世俗宁知真与伪,挥霍纷纭鬼神事。shì sú níng zhī zhēn yǔ wěi,huī huò fēn yún guǐ shén shì。
黄尘污眼轻白日,卷轴无人得觇视。huáng chén wū yǎn qīng bái rì,juǎn zhóu wú rén dé chān shì。
见我好吟爱画胜他人,直谓子美当前身。jiàn wǒ hǎo yín ài huà shèng tā rén,zhí wèi zi měi dāng qián shēn。
赠图索歌追故事,才薄岂易终斯文。zèng tú suǒ gē zhuī gù shì,cái báo qǐ yì zhōng sī wén。
所爱子猷发嘉兴,不可一日无此君。suǒ ài zi yóu fā jiā xīng,bù kě yī rì wú cǐ jūn。
吾家书斋符青壁,手种苍琅十数百。wú jiā shū zhāi fú qīng bì,shǒu zhǒng cāng láng shí shù bǎi。
一官偶仕叶公城,道远莫致心惨戚。yī guān ǒu shì yè gōng chéng,dào yuǎn mò zhì xīn cǎn qī。
我方得此兴不孤,造次卷置随琴书。wǒ fāng dé cǐ xīng bù gū,zào cì juǎn zhì suí qín shū。
思归才有故园梦,便可呼儿开此图。sī guī cái yǒu gù yuán mèng,biàn kě hū ér kāi cǐ tú。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

次韵谢黄斌老送墨竹十二韵

黄庭坚

古今作生竹,能者未十辈。gǔ jīn zuò shēng zhú,néng zhě wèi shí bèi。
吴生勒枝叶,筌寀远不逮。wú shēng lēi zhī yè,quán cǎi yuǎn bù dǎi。
江南铁钩锁,最许诚悬会。jiāng nán tiě gōu suǒ,zuì xǔ chéng xuán huì。
燕公洒墨成,落落与时背。yàn gōng sǎ mò chéng,luò luò yǔ shí bèi。
譬如刳心松,中有岁寒在。pì rú kū xīn sōng,zhōng yǒu suì hán zài。
湖州三百年,笔与前哲配。hú zhōu sān bǎi nián,bǐ yǔ qián zhé pèi。
规模转银钩,幽赏非俗爱。guī mó zhuǎn yín gōu,yōu shǎng fēi sú ài。
披图风雨入,咫尺莽苍外。pī tú fēng yǔ rù,zhǐ chǐ mǎng cāng wài。
吾宗学湖州,师逸功已倍。wú zōng xué hú zhōu,shī yì gōng yǐ bèi。
有来竹四幅,冬夏生变态。yǒu lái zhú sì fú,dōng xià shēng biàn tài。
预知更入神,后出遂无对。yù zhī gèng rù shén,hòu chū suì wú duì。
吾诗被压倒,物固不两大。wú shī bèi yā dào,wù gù bù liǎng dà。

用前韵谢子舟为予作风雨竹

黄庭坚

子舟诗书客,画手睨前辈。zi zhōu shī shū kè,huà shǒu nì qián bèi。
挹袂拍其肩,馀力左右逮。yì mèi pāi qí jiān,yú lì zuǒ yòu dǎi。
摩拂造化炉,经营鬼神会。mó fú zào huà lú,jīng yíng guǐ shén huì。
光煤叠乱叶,世与作者背。guāng méi dié luàn yè,shì yǔ zuò zhě bèi。
看君回腕笔,犹喜汉仪在。kàn jūn huí wàn bǐ,yóu xǐ hàn yí zài。
岁寒十三本,与可可追配。suì hán shí sān běn,yǔ kě kě zhuī pèi。
小山苍苔面,突兀谢憎爱。xiǎo shān cāng tái miàn,tū wù xiè zēng ài。
风斜兼雨重,意出笔墨外。fēng xié jiān yǔ zhòng,yì chū bǐ mò wài。
吾闻绝一源,战胜自十倍。wú wén jué yī yuán,zhàn shèng zì shí bèi。
荣枯转时机,生死付交态。róng kū zhuǎn shí jī,shēng sǐ fù jiāo tài。
狙公倒七芧,勿用嗔喜对。jū gōng dào qī xù,wù yòng chēn xǐ duì。
此物当更工,请以小喻大。cǐ wù dāng gèng gōng,qǐng yǐ xiǎo yù dà。

再用前韵咏子舟所作竹

黄庭坚

森梢一山竹,壮士十三辈。sēn shāo yī shān zhú,zhuàng shì shí sān bèi。
自干云天去,草芥肯下逮。zì gàn yún tiān qù,cǎo jiè kěn xià dǎi。
虚心听造物,颠沛风云会。xū xīn tīng zào wù,diān pèi fēng yún huì。
荣枯偶同时,终不相弃背。róng kū ǒu tóng shí,zhōng bù xiāng qì bèi。
谁云湖州没,笔力今尚在。shuí yún hú zhōu méi,bǐ lì jīn shàng zài。
阿筌虽墨妙,好以桃李配。ā quán suī mò miào,hǎo yǐ táo lǐ pèi。
国工裁主意,冷淡恐不爱。guó gōng cái zhǔ yì,lěng dàn kǒng bù ài。
子舟落心画,荣观不在外。zi zhōu luò xīn huà,róng guān bù zài wài。
耆年道机熟,增胜当倍倍。qí nián dào jī shú,zēng shèng dāng bèi bèi。
祖述今百家,小纸弄姿态。zǔ shù jīn bǎi jiā,xiǎo zhǐ nòng zī tài。
虽云出湖州,卷置懒开对。suī yún chū hú zhōu,juǎn zhì lǎn kāi duì。
非公笔如椽,孰能为之大。fēi gōng bǐ rú chuán,shú néng wèi zhī dà。

戏咏子舟画两竹两鸲鹆

黄庭坚

风晴日暖摇双竹,竹间相语两鸲鹆。fēng qíng rì nuǎn yáo shuāng zhú,zhú jiān xiāng yǔ liǎng qú yù。
鸲鹆之肉不可肴,人生不材果为福。qú yù zhī ròu bù kě yáo,rén shēng bù cái guǒ wèi fú。
子舟之笔利如锥,千变万化皆天机。zi zhōu zhī bǐ lì rú zhuī,qiān biàn wàn huà jiē tiān jī。
未知笔下鸲鹆语,何似梦中胡蝶飞。wèi zhī bǐ xià qú yù yǔ,hé shì mèng zhōng hú dié fēi。

次韵答斌老病起独游东园二首

黄庭坚

万事同一机,多虑乃禅病。wàn shì tóng yī jī,duō lǜ nǎi chán bìng。
排闷有新诗,忘蹄出兔径。pái mèn yǒu xīn shī,wàng tí chū tù jìng。
莲花生淤泥,可见嗔喜性。lián huā shēng yū ní,kě jiàn chēn xǐ xìng。
小立近幽香,心与晚色静。xiǎo lì jìn yōu xiāng,xīn yǔ wǎn sè jìng。

次韵答斌老病起独游东园二首

黄庭坚

主人心安乐,花竹有和气。zhǔ rén xīn ān lè,huā zhú yǒu hé qì。
时从物外赏,自益酒中味。shí cóng wù wài shǎng,zì yì jiǔ zhōng wèi。
斸枯蚁改穴,扫箨笋迸地。zhǔ kū yǐ gǎi xué,sǎo tuò sǔn bèng dì。
万籁寂中生,乃知风雨至。wàn lài jì zhōng shēng,nǎi zhī fēng yǔ zhì。

又和斌老病起独游东园二首

黄庭坚

西风鏖残暑,如用霍去病。xī fēng áo cán shǔ,rú yòng huò qù bìng。
疏沟满莲塘,扫叶明竹径。shū gōu mǎn lián táng,sǎo yè míng zhú jìng。
中有寂寞人,自知圆觉性。zhōng yǒu jì mò rén,zì zhī yuán jué xìng。
心猿方睡起,一笑六窗静。xīn yuán fāng shuì qǐ,yī xiào liù chuāng jìng。

又和斌老病起独游东园二首

黄庭坚

外物攻伐人,钟鼓作声气。wài wù gōng fá rén,zhōng gǔ zuò shēng qì。
待渠弓箭尽,我自味无味。dài qú gōng jiàn jǐn,wǒ zì wèi wú wèi。
宴安衽席间,蛟鳄垂涎地。yàn ān rèn xí jiān,jiāo è chuí xián dì。
君子履微霜,即知坚冰至。jūn zi lǚ wēi shuāng,jí zhī jiān bīng zhì。

又答斌老病愈遣闷二首

黄庭坚

百疴从中来,悟罢本谁病。bǎi kē cóng zhōng lái,wù bà běn shuí bìng。
西风将小雨,凉入居士径。xī fēng jiāng xiǎo yǔ,liáng rù jū shì jìng。
苦竹绕莲塘,自悦鱼鸟性。kǔ zhú rào lián táng,zì yuè yú niǎo xìng。
红荷倚翠盖,不点禅心静。hóng hé yǐ cuì gài,bù diǎn chán xīn jìng。

又答斌老病愈遣闷二首

黄庭坚

风生高竹凉,雨送新荷气。fēng shēng gāo zhú liáng,yǔ sòng xīn hé qì。
鱼游悟世网,鸟语入禅味。yú yóu wù shì wǎng,niǎo yǔ rù chán wèi。
一挥四百病,智刃有馀地。yī huī sì bǎi bìng,zhì rèn yǒu yú dì。
病来每厌客,今乃思客至。bìng lái měi yàn kè,jīn nǎi sī kè zhì。

题也足轩

黄庭坚

道人手种两三竹,使君忽来唾珠玉。dào rén shǒu zhǒng liǎng sān zhú,shǐ jūn hū lái tuò zhū yù。
不须客赋千首诗,若是赏音一夔足。bù xū kè fù qiān shǒu shī,ruò shì shǎng yīn yī kuí zú。
世人爱处但同流,一丝不挂似太俗。shì rén ài chù dàn tóng liú,yī sī bù guà shì tài sú。
客来若问有何好,道人优昙远山绿。kè lái ruò wèn yǒu hé hǎo,dào rén yōu tán yuǎn shān lǜ。

寄题荣州祖元大师此君轩

黄庭坚

王师学琴三十年,响如清夜落涧泉。wáng shī xué qín sān shí nián,xiǎng rú qīng yè luò jiàn quán。
满堂洗尽筝琶耳,请师停手恐断弦。mǎn táng xǐ jǐn zhēng pá ěr,qǐng shī tíng shǒu kǒng duàn xián。
神人传书道人命,死生贵贱如看镜。shén rén chuán shū dào rén mìng,sǐ shēng guì jiàn rú kàn jìng。
晚知直语触憎嫌,深藏幽寺听钟磬。wǎn zhī zhí yǔ chù zēng xián,shēn cáng yōu sì tīng zhōng qìng。
有酒如渑客满门,不可一日无此君。yǒu jiǔ rú miǎn kè mǎn mén,bù kě yī rì wú cǐ jūn。
当时手栽数寸碧,声挟风雨今连云。dāng shí shǒu zāi shù cùn bì,shēng xié fēng yǔ jīn lián yún。
此君倾盖如故旧,骨相奇怪清且秀。cǐ jūn qīng gài rú gù jiù,gǔ xiāng qí guài qīng qiě xiù。
程婴杵臼立孤难,伯夷叔齐采薇瘦。chéng yīng chǔ jiù lì gū nán,bó yí shū qí cǎi wēi shòu。
霜钟堂上弄秋月,微风入弦此君悦。shuāng zhōng táng shàng nòng qiū yuè,wēi fēng rù xián cǐ jūn yuè。
公家周彦笔如椽,此君语意当能传。gōng jiā zhōu yàn bǐ rú chuán,cǐ jūn yǔ yì dāng néng chuán。

次韵李任道晚饮锁江亭

黄庭坚

西来雪浪如炰烹,两涯一苇乃可横。xī lái xuě làng rú páo pēng,liǎng yá yī wěi nǎi kě héng。
忽思钟陵江十里,白蘋风起縠纹生。hū sī zhōng líng jiāng shí lǐ,bái píng fēng qǐ hú wén shēng。
酒杯未觉浮蚁滑,茶鼎已作苍蝇鸣。jiǔ bēi wèi jué fú yǐ huá,chá dǐng yǐ zuò cāng yíng míng。
归时共须落日尽,亦嫌持盖仆屡更。guī shí gòng xū luò rì jǐn,yì xián chí gài pū lǚ gèng。

再次韵兼简履中南玉三首

黄庭坚

李侯诗律严且清,诸生赓载笔纵横。lǐ hóu shī lǜ yán qiě qīng,zhū shēng gēng zài bǐ zòng héng。
句中稍觉道战胜,胸次不使俗尘生。jù zhōng shāo jué dào zhàn shèng,xiōng cì bù shǐ sú chén shēng。
山绕楼台钟鼓晚,江触石矶砧杵鸣。shān rào lóu tái zhōng gǔ wǎn,jiāng chù shí jī zhēn chǔ míng。
锁江主人能致酒,愿渠久住莫终更。suǒ jiāng zhǔ rén néng zhì jiǔ,yuàn qú jiǔ zhù mò zhōng gèng。

再次韵兼简履中南玉三首

黄庭坚

江津道人心源清,不系虚舟尽日横。jiāng jīn dào rén xīn yuán qīng,bù xì xū zhōu jǐn rì héng。
道机禅观转万物,文采风流被诸生。dào jī chán guān zhuǎn wàn wù,wén cǎi fēng liú bèi zhū shēng。
与世浮沉惟酒可,随人忧乐以诗鸣。yǔ shì fú chén wéi jiǔ kě,suí rén yōu lè yǐ shī míng。
江头一醉岂易得,事如浮云多变更。jiāng tóu yī zuì qǐ yì dé,shì rú fú yún duō biàn gèng。