古诗词

酌别世弼

黄庭坚

王郎婚友平生期,学问文章过吾党。wáng láng hūn yǒu píng shēng qī,xué wèn wén zhāng guò wú dǎng。
一见悬知白璧奇,三年未负青云赏。yī jiàn xuán zhī bái bì qí,sān nián wèi fù qīng yún shǎng。
苏秦六印自多金,陶朱再相宜藏镪。sū qín liù yìn zì duō jīn,táo zhū zài xiāng yí cáng qiāng。
贫贱相知乃为贵,功名所在何须枉。pín jiàn xiāng zhī nǎi wèi guì,gōng míng suǒ zài hé xū wǎng。
邺王城下倒清樽,子云书中幂蛛网。yè wáng chéng xià dào qīng zūn,zi yún shū zhōng mì zhū wǎng。
樽前惜别语万千,门外催发人三两。zūn qián xī bié yǔ wàn qiān,mén wài cuī fā rén sān liǎng。
自从相见开青眼,无处会面如天上。zì cóng xiāng jiàn kāi qīng yǎn,wú chù huì miàn rú tiān shàng。
倾壶倒榼驻车马,岂但呼灯照罂瓬。qīng hú dào kē zhù chē mǎ,qǐ dàn hū dēng zhào yīng fǎng。
平生相从忘岁月,手足割裂诚迷惘。píng shēng xiāng cóng wàng suì yuè,shǒu zú gē liè chéng mí wǎng。
譬如旁人看疥癞,未易能去肤发痒。pì rú páng rén kàn jiè lài,wèi yì néng qù fū fā yǎng。
但愿自思恩爱闲,勿以眼前剧愁想。dàn yuàn zì sī ēn ài xián,wù yǐ yǎn qián jù chóu xiǎng。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

王才元舍人许牡丹求诗

黄庭坚

闻道潜溪千叶紫,主人不剪要题诗。wén dào qián xī qiān yè zǐ,zhǔ rén bù jiǎn yào tí shī。
欲搜佳句恐春老,试遣七言赊一枝。yù sōu jiā jù kǒng chūn lǎo,shì qiǎn qī yán shē yī zhī。

谢王舍人剪送

黄庭坚

清香拂袖剪来红,似绕名园晓露丛。qīng xiāng fú xiù jiǎn lái hóng,shì rào míng yuán xiǎo lù cóng。
欲作短章凭阿素,缓歌夸与落花风。yù zuò duǎn zhāng píng ā sù,huǎn gē kuā yǔ luò huā fēng。

自门下后省归卧酺池寺观卢鸿草堂图

黄庭坚

黄尘逆帽马辟易,归来下帘卧书空。huáng chén nì mào mǎ pì yì,guī lái xià lián wò shū kōng。
不知绣鞍万人立,何如卢郎驾飞鸿。bù zhī xiù ān wàn rén lì,hé rú lú láng jià fēi hóng。

题子瞻枯木

黄庭坚

折冲儒墨阵堂堂,书入颜杨鸿雁行。zhé chōng rú mò zhèn táng táng,shū rù yán yáng hóng yàn xíng。
胸中元自有丘壑,故作老木蟠风霜。xiōng zhōng yuán zì yǒu qiū hè,gù zuò lǎo mù pán fēng shuāng。

题伯时天育骠骑图二首

黄庭坚

玉花照夜今无种,枥上追风亦不传。yù huā zhào yè jīn wú zhǒng,lì shàng zhuī fēng yì bù chuán。
想见真龙如此笔,蒺藜沙晚草迷川。xiǎng jiàn zhēn lóng rú cǐ bǐ,jí lí shā wǎn cǎo mí chuān。

题伯时天育骠骑图二首

黄庭坚

明窗盘礴万物表,写出人间真乘黄。míng chuāng pán bó wàn wù biǎo,xiě chū rén jiān zhēn chéng huáng。
邂逅今身犹姓李,可非前世江都王。xiè hòu jīn shēn yóu xìng lǐ,kě fēi qián shì jiāng dōu wáng。

姨母李夫人墨竹二首

黄庭坚

深闺静几试笔墨,白头腕中百斛力。shēn guī jìng jǐ shì bǐ mò,bái tóu wàn zhōng bǎi hú lì。
荣荣枯枯皆本色,悬之高堂风动壁。róng róng kū kū jiē běn sè,xuán zhī gāo táng fēng dòng bì。

姨母李夫人墨竹二首

黄庭坚

小竹扶疏大竹枯,笔端真有造化炉。xiǎo zhú fú shū dà zhú kū,bǐ duān zhēn yǒu zào huà lú。
人间俗气一点无,健妇果胜大丈夫。rén jiān sú qì yī diǎn wú,jiàn fù guǒ shèng dà zhàng fū。

戏答张秘监馈羊

黄庭坚

细肋柔毛饱卧沙,烦公遣骑送寒家。xì lē róu máo bǎo wò shā,fán gōng qiǎn qí sòng hán jiā。
忍令无罪充庖宰,留与儿童驾小车。rěn lìng wú zuì chōng páo zǎi,liú yǔ ér tóng jià xiǎo chē。

戏答王定国题门两绝句

黄庭坚

非复三五少年日,把酒偿春颊生红。fēi fù sān wǔ shǎo nián rì,bǎ jiǔ cháng chūn jiá shēng hóng。
白鸥入群颇相委,不谓惊起来宾鸿。bái ōu rù qún pǒ xiāng wěi,bù wèi jīng qǐ lái bīn hóng。

戏答王定国题门两绝句

黄庭坚

颇知歌舞无窍凿,我心块然如帝江。pǒ zhī gē wǔ wú qiào záo,wǒ xīn kuài rán rú dì jiāng。
花里雄蜂雌蛱蝶,同时本自不作双。huā lǐ xióng fēng cí jiá dié,tóng shí běn zì bù zuò shuāng。

呈外舅孙莘老二首

黄庭坚

九陌黄尘乌帽底,五湖春水白鸥前。jiǔ mò huáng chén wū mào dǐ,wǔ hú chūn shuǐ bái ōu qián。
扁舟不为鲈鱼去,收取声名四十年。biǎn zhōu bù wèi lú yú qù,shōu qǔ shēng míng sì shí nián。

呈外舅孙莘老二首

黄庭坚

甓社湖中有明月,淮南草木借光辉。pì shè hú zhōng yǒu míng yuè,huái nán cǎo mù jiè guāng huī。
故应剖蚌登王府,不若行沙弄夕霏。gù yīng pōu bàng dēng wáng fǔ,bù ruò xíng shā nòng xī fēi。

以天坛灵寿杖送莘老

黄庭坚

王屋千霜老紫藤,扶公休沐对亲朋。wáng wū qiān shuāng lǎo zǐ téng,fú gōng xiū mù duì qīn péng。
异时驷马安车去,拄到天坛愿力能。yì shí sì mǎ ān chē qù,zhǔ dào tiān tán yuàn lì néng。

忆邢惇夫

黄庭坚

诗到随州更老成,江山为助笔纵横。shī dào suí zhōu gèng lǎo chéng,jiāng shān wèi zhù bǐ zòng héng。
眼看白璧埋黄壤,何况人间父子情。yǎn kàn bái bì mái huáng rǎng,hé kuàng rén jiān fù zi qíng。