古诗词

次韵坦夫见惠长句

黄庭坚

温风撩人随处去,欲如膻羊蚁旋慕。wēn fēng liāo rén suí chù qù,yù rú shān yáng yǐ xuán mù。
落英马前高下飞,牵挽忽与樽酒遇。luò yīng mǎ qián gāo xià fēi,qiān wǎn hū yǔ zūn jiǔ yù。
令行如水万夫长,倾盖不减平生故。lìng xíng rú shuǐ wàn fū zhǎng,qīng gài bù jiǎn píng shēng gù。
素衣成缁面黧黑,笑说尘沙工点污。sù yī chéng zī miàn lí hēi,xiào shuō chén shā gōng diǎn wū。
王事贤劳尚有诗,自卷溪藤染霜兔。wáng shì xián láo shàng yǒu shī,zì juǎn xī téng rǎn shuāng tù。
桃李清阴坐未移,走送雄篇疲健步。táo lǐ qīng yīn zuò wèi yí,zǒu sòng xióng piān pí jiàn bù。
张侯先不露文章,十年深深豹藏雾。zhāng hóu xiān bù lù wén zhāng,shí nián shēn shēn bào cáng wù。
欻来听讼小棠阴,千里鸣弦舞韶濩。chuā lái tīng sòng xiǎo táng yīn,qiān lǐ míng xián wǔ sháo huò。
我名最落诸人后,顿使漂山由众喣。wǒ míng zuì luò zhū rén hòu,dùn shǐ piāo shān yóu zhòng xǔ。
伐木丁丁愧友声,食苹呦呦怀野聚。fá mù dīng dīng kuì yǒu shēng,shí píng yōu yōu huái yě jù。
谷阳旧垒一片春,勤我引领西南傃。gǔ yáng jiù lěi yī piàn chūn,qín wǒ yǐn lǐng xī nán sù。
遥知红紫能乱眼,锦衾作梦高唐赋。yáo zhī hóng zǐ néng luàn yǎn,jǐn qīn zuò mèng gāo táng fù。
简书留句四十里,梦魂明月识归路。jiǎn shū liú jù sì shí lǐ,mèng hún míng yuè shí guī lù。
公才富比沧海宫,明珠珊瑚凡几库。gōng cái fù bǐ cāng hǎi gōng,míng zhū shān hú fán jǐ kù。
惠连冢上麦纤纤,喜公犹得春草句。huì lián zhǒng shàng mài xiān xiān,xǐ gōng yóu dé chūn cǎo jù。
明朝折柳作马棰,想见杯盘咄嗟具。míng cháo zhé liǔ zuò mǎ chuí,xiǎng jiàn bēi pán duō jiē jù。
风光暂来不供玩,大似横塘过飞鹜。fēng guāng zàn lái bù gōng wán,dà shì héng táng guò fēi wù。
瓮面浮蛆暖更多,气味烦公卒调护。wèng miàn fú qū nuǎn gèng duō,qì wèi fán gōng zú diào hù。
树头树底劝提壶,南冈北冈教脱裤。shù tóu shù dǐ quàn tí hú,nán gāng běi gāng jiào tuō kù。
春衣可著惬醉眠,急觞催传莫论数。chūn yī kě zhù qiè zuì mián,jí shāng cuī chuán mò lùn shù。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

往岁过广陵值早春尝作诗云春风十里珠帘卷仿佛三生杜牧之红药梢头初茧栗扬州风物鬓成丝

黄庭坚

日边置论诚深矣,圣处时中乃得之。rì biān zhì lùn chéng shēn yǐ,shèng chù shí zhōng nǎi dé zhī。
莫作秋虫促机杼,贫家能有几絇丝。mò zuò qiū chóng cù jī zhù,pín jiā néng yǒu jǐ qú sī。

谢郑闳中惠高丽画扇二首

黄庭坚

会稽内史三韩扇,分送黄门画省中。huì jī nèi shǐ sān hán shàn,fēn sòng huáng mén huà shěng zhōng。
海外人烟来眼界,全胜博物注鱼虫。hǎi wài rén yān lái yǎn jiè,quán shèng bó wù zhù yú chóng。

谢郑闳中惠高丽画扇二首

黄庭坚

蘋汀游女能骑马,传道蛾眉画不如。píng tīng yóu nǚ néng qí mǎ,chuán dào é méi huà bù rú。
宝扇真成集陈隼,史臣今得杀青书。bǎo shàn zhēn chéng jí chén sǔn,shǐ chén jīn dé shā qīng shū。

次韵徐文将至国门见寄二首

黄庭坚

槐催举子着花黄,来食邯郸道上粱。huái cuī jǔ zi zhe huā huáng,lái shí hán dān dào shàng liáng。
便欲扫床悬麈尾,正愁喘月似灯光。biàn yù sǎo chuáng xuán zhǔ wěi,zhèng chóu chuǎn yuè shì dēng guāng。

次韵徐文将至国门见寄二首

黄庭坚

千头剖蚌明珠熟,百尺垂丝鲙缕长。qiān tóu pōu bàng míng zhū shú,bǎi chǐ chuí sī kuài lǚ zhǎng。
柳下石门君有此,可能冲雪厌清凉。liǔ xià shí mén jūn yǒu cǐ,kě néng chōng xuě yàn qīng liáng。

次韵游景叔闻洮河捷报寄诸将四首

黄庭坚

千仞溪中石转雷,汉家万骑捣虚回。qiān rèn xī zhōng shí zhuǎn léi,hàn jiā wàn qí dǎo xū huí。
定知献马胡雏入,看即称觞都护来。dìng zhī xiàn mǎ hú chú rù,kàn jí chēng shāng dōu hù lái。

次韵游景叔闻洮河捷报寄诸将四首

黄庭坚

中原日月九夷知,不用禽胡衅鼓旗。zhōng yuán rì yuè jiǔ yí zhī,bù yòng qín hú xìn gǔ qí。
更向天阶舞干羽,降书剩破一年迟。gèng xiàng tiān jiē wǔ gàn yǔ,jiàng shū shèng pò yī nián chí。

次韵游景叔闻洮河捷报寄诸将四首

黄庭坚

汉得洮州箭有神,斩关禽敌不逡巡。hàn dé táo zhōu jiàn yǒu shén,zhǎn guān qín dí bù qūn xún。
将军快上屯田计,要纳降胡十万人。jiāng jūn kuài shàng tún tián jì,yào nà jiàng hú shí wàn rén。

次韵游景叔闻洮河捷报寄诸将四首

黄庭坚

遥知一炬绝河津,生缚青宜不动尘。yáo zhī yī jù jué hé jīn,shēng fù qīng yí bù dòng chén。
付与山河印如斗,忍为鼠子腹心人。fù yǔ shān hé yìn rú dòu,rěn wèi shǔ zi fù xīn rén。

题伯时画揩痒虎

黄庭坚

猛虎肉醉初醒时,揩磨苛痒风助威。měng hǔ ròu zuì chū xǐng shí,kāi mó kē yǎng fēng zhù wēi。
枯楠未觉草先低,木末应有行人知。kū nán wèi jué cǎo xiān dī,mù mò yīng yǒu xíng rén zhī。

题伯时画观鱼僧

黄庭坚

横波一网腥城市,日暮江空烟水寒。héng bō yī wǎng xīng chéng shì,rì mù jiāng kōng yān shuǐ hán。
当时万事心已死,犹恐鱼作故时看。dāng shí wàn shì xīn yǐ sǐ,yóu kǒng yú zuò gù shí kàn。

题伯时画严子陵钓滩

黄庭坚

平生久要刘文叔,不肯为渠作三公。píng shēng jiǔ yào liú wén shū,bù kěn wèi qú zuò sān gōng。
能令汉家重九鼎,桐江波上一丝风。néng lìng hàn jiā zhòng jiǔ dǐng,tóng jiāng bō shàng yī sī fēng。

王立之承奉诗报梅花已落尽次韵戏答

黄庭坚

南枝北枝春事休,榆钱可穿柳带柔。nán zhī běi zhī chūn shì xiū,yú qián kě chuān liǔ dài róu。
定是沈郎作诗瘦,不应春能生许愁。dìng shì shěn láng zuò shī shòu,bù yīng chūn néng shēng xǔ chóu。

寄杜家父二首

黄庭坚

红紫争春触处开,九衢终日犊车雷。hóng zǐ zhēng chūn chù chù kāi,jiǔ qú zhōng rì dú chē léi。
闲情欲被春将去,鸟唤花惊只么回。xián qíng yù bèi chūn jiāng qù,niǎo huàn huā jīng zhǐ me huí。

寄杜家父二首

黄庭坚

风尘点污青春面,自汲寒泉洗醉红。fēng chén diǎn wū qīng chūn miàn,zì jí hán quán xǐ zuì hóng。
径欲题诗嫌浪许,杜郎觅句有新功。jìng yù tí shī xián làng xǔ,dù láng mì jù yǒu xīn gōng。