古诗词

奉和慎思寺丞太康传舍相逢并寄扶沟程太丞尉氏孙著作二十韵

黄庭坚

扶亭大夫伯淳父,平生执鞭所欣慕。fú tíng dà fū bó chún fù,píng shēng zhí biān suǒ xīn mù。
蚤年学问多东南,形阻江山想神遇。zǎo nián xué wèn duō dōng nán,xíng zǔ jiāng shān xiǎng shén yù。
阮籍台边有一人,爱叹非为婚姻故。ruǎn jí tái biān yǒu yī rén,ài tàn fēi wèi hūn yīn gù。
民言令君明且清,玉壶寒冰不受污。mín yán lìng jūn míng qiě qīng,yù hú hán bīng bù shòu wū。
我从王事驱传马,落日东走骇麇兔。wǒ cóng wáng shì qū chuán mǎ,luò rì dōng zǒu hài jūn tù。
问知邻境欲过之,简书有程严寸步。wèn zhī lín jìng yù guò zhī,jiǎn shū yǒu chéng yán cùn bù。
胸怀作恶无处说,天气昏昏月含雾。xiōng huái zuò è wú chù shuō,tiān qì hūn hūn yuè hán wù。
故人如从空中落,逼耳好鸟鸣韶濩。gù rén rú cóng kōng zhōng luò,bī ěr hǎo niǎo míng sháo huò。
野桃窈窕风剪拂,官柳低昂春燠煦。yě táo yǎo tiǎo fēng jiǎn fú,guān liǔ dī áng chūn yù xù。
政由人好景亦好,烧烛续书笑言聚。zhèng yóu rén hǎo jǐng yì hǎo,shāo zhú xù shū xiào yán jù。
同怀两贤孤此乐,无物可写心倾傃。tóng huái liǎng xián gū cǐ lè,wú wù kě xiě xīn qīng sù。
邓侯诗成锦绣段,浣花屑玉邀我赋。dèng hóu shī chéng jǐn xiù duàn,huàn huā xiè yù yāo wǒ fù。
今年病起疏酒杯,醉乡荆棘归无路。jīn nián bìng qǐ shū jiǔ bēi,zuì xiāng jīng jí guī wú lù。
诗穷净欲四壁立,奈何可当杜武库。shī qióng jìng yù sì bì lì,nài hé kě dāng dù wǔ kù。
不似灞桥风雪中,半臂骑驴得佳句。bù shì bà qiáo fēng xuě zhōng,bàn bì qí lǘ dé jiā jù。
济时之才吾岂敢,樗栎初无廊庙具。jì shí zhī cái wú qǐ gǎn,chū lì chū wú láng miào jù。
上车不落强颜耳,伏食官仓等鸡鹜。shàng chē bù luò qiáng yán ěr,fú shí guān cāng děng jī wù。
只欲苦留公把酒,都畿千里勤督护。zhǐ yù kǔ liú gōng bǎ jiǔ,dōu jī qiān lǐ qín dū hù。
及得归时谷雨馀,已剪轻衣换袍裤。jí dé guī shí gǔ yǔ yú,yǐ jiǎn qīng yī huàn páo kù。
春色衰从一片飞,况乃纷纷不知数。chūn sè shuāi cóng yī piàn fēi,kuàng nǎi fēn fēn bù zhī shù。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

丑奴儿/采桑子

黄庭坚

济楚好得些。jì chǔ hǎo dé xiē。
憔悴损、都是因它。qiáo cuì sǔn dōu shì yīn tā。
那回得句闲言语,傍人尽道,你管又还鬼那人唦。nà huí dé jù xián yán yǔ,bàng rén jǐn dào,nǐ guǎn yòu hái guǐ nà rén shā。
得过口儿嘛。dé guò kǒu ér ma。
直勾得、风了自家。zhí gōu dé fēng le zì jiā。
是即好意也毒害,你还甜杀人了,怎生申报孩儿。shì jí hǎo yì yě dú hài,nǐ hái tián shā rén le,zěn shēng shēn bào hái ér。

鼓笛令其二

黄庭坚

宝犀未解心先透。bǎo xī wèi jiě xīn xiān tòu。
恼杀人、远山微皱。nǎo shā rén yuǎn shān wēi zhòu。
意淡言疏情最厚。yì dàn yán shū qíng zuì hòu。
枉教作、著行官柳。wǎng jiào zuò zhù xíng guān liǔ。
小雨勒花时候。xiǎo yǔ lēi huā shí hòu。
抱琵琶、为谁清瘦。bào pí pá wèi shuí qīng shòu。
翡翠金笼思珍偶。fěi cuì jīn lóng sī zhēn ǒu。
忽拼与、山鸡僝僽。hū pīn yǔ shān jī chán zhòu。

鼓笛令其二

黄庭坚

见来两个宁宁地。jiàn lái liǎng gè níng níng dì。
眼厮打、过如拳踢。yǎn sī dǎ guò rú quán tī。
恰得尝些香甜底。qià dé cháng xiē xiāng tián dǐ。
苦杀人、遭谁调戏。kǔ shā rén zāo shuí diào xì。
腊月望州坡上地。là yuè wàng zhōu pō shàng dì。
冻著你、影亸村鬼。dòng zhù nǐ yǐng duǒ cūn guǐ。
你但那些一处睡。nǐ dàn nà xiē yī chù shuì。
烧沙糖、管好滋味。shāo shā táng guǎn hǎo zī wèi。

鼓笛令其二

黄庭坚

见来便觉情于我。jiàn lái biàn jué qíng yú wǒ。
厮守著、新来好过。sī shǒu zhù xīn lái hǎo guò。
人道他家有婆婆。rén dào tā jiā yǒu pó pó。
与一口、管教磨。yǔ yī kǒu guǎn jiào mó。
副靖传语木大。fù jìng chuán yǔ mù dà。
鼓儿里、且打一和。gǔ ér lǐ qiě dǎ yī hé。
更有些儿得处啰。gèng yǒu xiē ér dé chù luō。
烧沙糖、香药添和。shāo shā táng xiāng yào tiān hé。

菩萨蛮·淹泊平山堂。寒食节,固陵绿事参军表弟周元固惠酒,为作此词

黄庭坚

细腰宫外清明雨。xì yāo gōng wài qīng míng yǔ。
云阳台上烟如缕。yún yáng tái shàng yān rú lǚ。
云雨暗巫山。yún yǔ àn wū shān。
流人殊未还。liú rén shū wèi hái。
阿谁知此意。ā shuí zhī cǐ yì。
解遣双壶至。jiě qiǎn shuāng hú zhì。
不是白头新。bù shì bái tóu xīn。
周郎旧可人。zhōu láng jiù kě rén。

好女儿

黄庭坚

春去几时还。chūn qù jǐ shí hái。
问桃李无言。wèn táo lǐ wú yán。
燕子归栖风劲,梨雪乱西园。yàn zi guī qī fēng jìn,lí xuě luàn xī yuán。
唯有月婵娟。wéi yǒu yuè chán juān。
似人人、难近如天。shì rén rén nán jìn rú tiān。
愿教清影常相见,更乞取团圆。yuàn jiào qīng yǐng cháng xiāng jiàn,gèng qǐ qǔ tuán yuán。

好女儿

黄庭坚

粉泪一行行。fěn lèi yī xíng xíng。
啼破晓来妆。tí pò xiǎo lái zhuāng。
懒系酥胸罗带,羞见绣鸳鸯。lǎn xì sū xiōng luó dài,xiū jiàn xiù yuān yāng。
拟待不思量。nǐ dài bù sī liàng。
怎奈向、目下恓惶。zěn nài xiàng mù xià xī huáng。
假饶来后,教人见了,却去何妨。jiǎ ráo lái hòu,jiào rén jiàn le,què qù hé fáng。

鹧鸪天·其一重九日集句

黄庭坚

塞雁初来秋影寒。sāi yàn chū lái qiū yǐng hán。
霜林风过叶声乾。shuāng lín fēng guò yè shēng qián。
龙山落帽千年事,我对西风犹整冠。lóng shān luò mào qiān nián shì,wǒ duì xī fēng yóu zhěng guān。
兰委佩,菊堪餐。lán wěi pèi,jú kān cān。
人情时事半悲欢。rén qíng shí shì bàn bēi huān。
但将酩酊酬佳节,更把茱萸仔细看。dàn jiāng mǐng dīng chóu jiā jié,gèng bǎ zhū yú zǎi xì kàn。

少年心其一

黄庭坚

对景惹起愁闷。duì jǐng rě qǐ chóu mèn。
染相思、病成方寸。rǎn xiāng sī bìng chéng fāng cùn。
是阿谁先有意,阿谁薄幸。shì ā shuí xiān yǒu yì,ā shuí báo xìng。
斗顿恁、少喜多嗔。dòu dùn nèn shǎo xǐ duō chēn。
合下休传音问。hé xià xiū chuán yīn wèn。
你有我、我无你分。nǐ yǒu wǒ wǒ wú nǐ fēn。
似合欢桃核,真堪人恨。shì hé huān táo hé,zhēn kān rén hèn。
心儿里、有两个人人。xīn ér lǐ yǒu liǎng gè rén rén。

南乡子·重阳日宜州城楼宴集即席作

黄庭坚

诸将说封侯,短笛长歌独倚楼。zhū jiāng shuō fēng hóu,duǎn dí zhǎng gē dú yǐ lóu。
万事尽随风雨去,休休,戏马台南金络头。wàn shì jǐn suí fēng yǔ qù,xiū xiū,xì mǎ tái nán jīn luò tóu。
催酒莫迟留,酒味今秋似去秋。cuī jiǔ mò chí liú,jiǔ wèi jīn qiū shì qù qiū。
花向老人头上笑,羞羞,白发簪花不解愁。huā xiàng lǎo rén tóu shàng xiào,xiū xiū,bái fā zān huā bù jiě chóu。

少年心其二添字

黄庭坚

心里人人,暂不见、霎时难过。xīn lǐ rén rén,zàn bù jiàn shà shí nán guò。
天生你要憔悴我。tiān shēng nǐ yào qiáo cuì wǒ。
把心头从前鬼,着手摩挲。bǎ xīn tóu cóng qián guǐ,zhe shǒu mó sā。
抖擞了、百病销磨。dǒu sǒu le bǎi bìng xiāo mó。
见说那厮脾鳖热。jiàn shuō nà sī pí biē rè。
大不成我便与拆破。dà bù chéng wǒ biàn yǔ chāi pò。
待来时、鬲上与厮噷则个。dài lái shí gé shàng yǔ sī hm zé gè。
温存著、且教推磨。wēn cún zhù qiě jiào tuī mó。

南歌子

黄庭坚

槐绿低窗暗,榴红照眼明。huái lǜ dī chuāng àn,liú hóng zhào yǎn míng。
玉人邀我少留行。yù rén yāo wǒ shǎo liú xíng。
无奈一帆烟雨、画船轻。wú nài yī fān yān yǔ huà chuán qīng。
柳叶随歌皱,梨花与泪倾。liǔ yè suí gē zhòu,lí huā yǔ lèi qīng。
别时不似见时情。bié shí bù shì jiàn shí qíng。
今夜月明江上、酒初醒。jīn yè yuè míng jiāng shàng jiǔ chū xǐng。

点绛唇

黄庭坚

几日无书,举头欲问西来燕。jǐ rì wú shū,jǔ tóu yù wèn xī lái yàn。
世情梦幻。shì qíng mèng huàn。
复作如斯观。fù zuò rú sī guān。
自叹人生,分合常相半。zì tàn rén shēng,fēn hé cháng xiāng bàn。
戎虽远。róng suī yuǎn。
念中相见。niàn zhōng xiāng jiàn。
不托鱼和雁。bù tuō yú hé yàn。

点绛唇

黄庭坚

罗带双垂,妙香长恁携纤手。luó dài shuāng chuí,miào xiāng zhǎng nèn xié xiān shǒu。
半妆红豆。bàn zhuāng hóng dòu。
各自相思瘦。gè zì xiāng sī shòu。
闻道伊家,终日眉儿皱。wén dào yī jiā,zhōng rì méi ér zhòu。
不能勾。bù néng gōu。
泪珠轻溜。lèi zhū qīng liū。
裛损揉蓝袖。yì sǔn róu lán xiù。

更漏子

黄庭坚

体妖娆,鬟婀娜。tǐ yāo ráo,huán ē nà。
玉甲银筝照座。yù jiǎ yín zhēng zhào zuò。
危柱促,曲声残。wēi zhù cù,qū shēng cán。
王孙带笑看。wáng sūn dài xiào kàn。
休休休,莫莫莫。xiū xiū xiū,mò mò mò。
愁拨个丝中索。chóu bō gè sī zhōng suǒ。
了了了,玄玄玄。le le le,xuán xuán xuán。
山僧无碗禅。shān sēng wú wǎn chán。