古诗词

戏赠张叔甫

黄庭坚

团扇复团扇,因风托方便。tuán shàn fù tuán shàn,yīn fēng tuō fāng biàn。
衔泥巢君屋,双燕令人羡。xián ní cháo jūn wū,shuāng yàn lìng rén xiàn。
张公子,时相见。zhāng gōng zi,shí xiāng jiàn。
张公一生江海客,文章献纳麒麟殿。zhāng gōng yī shēng jiāng hǎi kè,wén zhāng xiàn nà qí lín diàn。
文采风流今尚存,看君不合长贫贱。wén cǎi fēng liú jīn shàng cún,kàn jūn bù hé zhǎng pín jiàn。
醉中往往爱逃禅,解道澄江静如练。zuì zhōng wǎng wǎng ài táo chán,jiě dào chéng jiāng jìng rú liàn。
淮南百宗经行处,携手落日回高宴。huái nán bǎi zōng jīng xíng chù,xié shǒu luò rì huí gāo yàn。
城上乌,尾毕逋。chéng shàng wū,wěi bì bū。
尘沙立暝途,惟有摩尼珠。chén shā lì míng tú,wéi yǒu mó ní zhū。
云梦泽南州,更有赤须胡。yún mèng zé nán zhōu,gèng yǒu chì xū hú。
与君歌一曲,长铗归来乎。yǔ jūn gē yī qū,zhǎng jiá guī lái hū。
出无车,食无鱼。chū wú chē,shí wú yú。
不须闻此意惨怆,幸是元无免破除。bù xū wén cǐ yì cǎn chuàng,xìng shì yuán wú miǎn pò chú。
脱吾帽,向君笑。tuō wú mào,xiàng jūn xiào。
有似山开万里云,论心何必先同调。yǒu shì shān kāi wàn lǐ yún,lùn xīn hé bì xiān tóng diào。
河之水,去悠悠。hé zhī shuǐ,qù yōu yōu。
将家就鱼米,四海一扁舟。jiāng jiā jiù yú mǐ,sì hǎi yī biǎn zhōu。
头陀云外多僧气,直到湖南天尽头。tóu tuó yún wài duō sēng qì,zhí dào hú nán tiān jǐn tóu。
潭府邑中甚淳古,还如何逊在扬州。tán fǔ yì zhōng shén chún gǔ,hái rú hé xùn zài yáng zhōu。
但得长年饱吃饭,苦无官况莫来休。dàn dé zhǎng nián bǎo chī fàn,kǔ wú guān kuàng mò lái xiū。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

书蔡秀才屏风颂四首

黄庭坚

读经一字礼一拜,瘦骨棱棱心苦辛。dú jīng yī zì lǐ yī bài,shòu gǔ léng léng xīn kǔ xīn。
看伊冷淡教人笑,定作阎浮百岁人。kàn yī lěng dàn jiào rén xiào,dìng zuò yán fú bǎi suì rén。

芝赞

黄庭坚

不生甘泉铜池边,一茎九叶媚神天。bù shēng gān quán tóng chí biān,yī jīng jiǔ yè mèi shén tiān。
伴余西去御魑魅,马湖江上看蛮船。bàn yú xī qù yù chī mèi,mǎ hú jiāng shàng kàn mán chuán。

云居祐禅师烧香颂

黄庭坚

一身入定千身出,云居不打这鼓笛。yī shēn rù dìng qiān shēn chū,yún jū bù dǎ zhè gǔ dí。
虎驮太华入高丽,波斯鼻孔撑白日。hǔ tuó tài huá rù gāo lì,bō sī bí kǒng chēng bái rì。

次韵奉答南山禅师二颂兼呈琦上人

黄庭坚

鱼吼钟鸣索饭钱,牧牛耕种别人田。yú hǒu zhōng míng suǒ fàn qián,mù niú gēng zhǒng bié rén tián。
淮师收得祖关在,一笛操江月满船。huái shī shōu dé zǔ guān zài,yī dí cāo jiāng yuè mǎn chuán。

次韵奉答南山禅师二颂兼呈琦上人

黄庭坚

南山四至分明也,一日元来十二时。nán shān sì zhì fēn míng yě,yī rì yuán lái shí èr shí。
两个泥牛齐着力,矛头淅米剑头炊。liǎng gè ní niú qí zhe lì,máo tóu xī mǐ jiàn tóu chuī。

奉留楚金长老

黄庭坚

长安甚闹不须惊,好与牛儿著鼻绳。zhǎng ān shén nào bù xū jīng,hǎo yǔ niú ér zhù bí shéng。
方便把他悲愿满,斩新然佛大明灯。fāng biàn bǎ tā bēi yuàn mǎn,zhǎn xīn rán fú dà míng dēng。

奉留楚金长老

黄庭坚

但将饭向无心碗,自有人扶折脚铛。dàn jiāng fàn xiàng wú xīn wǎn,zì yǒu rén fú zhé jiǎo dāng。
不用重寻旧巢穴,胡蜂窠挂万年藤。bù yòng zhòng xún jiù cháo xué,hú fēng kē guà wàn nián téng。

南浦

黄庭坚

太守俱来此西山,楼观重复半烟间。tài shǒu jù lái cǐ xī shān,lóu guān zhòng fù bàn yān jiān。
高僧置酒林泉处,南浦名区望没环。gāo sēng zhì jiǔ lín quán chù,nán pǔ míng qū wàng méi huán。

禅句二首其二

黄庭坚

予自钓鱼船上客,偶除须鬓著袈裟。yǔ zì diào yú chuán shàng kè,ǒu chú xū bìn zhù jiā shā。
佛祖位中留不住,夜来依旧宿芦花。fú zǔ wèi zhōng liú bù zhù,yè lái yī jiù sù lú huā。

题东丁水

黄庭坚

古人题作东丁水,自古东丁直到今。gǔ rén tí zuò dōng dīng shuǐ,zì gǔ dōng dīng zhí dào jīn。
我为改名方响洞,要知山水有清音。wǒ wèi gǎi míng fāng xiǎng dòng,yào zhī shān shuǐ yǒu qīng yīn。

咏萍

黄庭坚

白发已侵残梦境,绿苔应忆旧渔矶。bái fā yǐ qīn cán mèng jìng,lǜ tái yīng yì jiù yú jī。
桃源鸡犬尘凡隔,韦曲桑麻念想归。táo yuán jī quǎn chén fán gé,wéi qū sāng má niàn xiǎng guī。

宿钱塘尉廨

黄庭坚

平湖绕舍山无盗,官事长闲俸有金。píng hú rào shě shān wú dào,guān shì zhǎng xián fèng yǒu jīn。
安得终身为御寇,不辞儿女作吴音。ān dé zhōng shēn wèi yù kòu,bù cí ér nǚ zuò wú yīn。

香炉峰

黄庭坚

香炉不铸石陶甄,鼻不闻香眼见烟。xiāng lú bù zhù shí táo zhēn,bí bù wén xiāng yǎn jiàn yān。
上有文殊师利塔,好将一瓣此中燃。shàng yǒu wén shū shī lì tǎ,hǎo jiāng yī bàn cǐ zhōng rán。

东林寺二首

黄庭坚

白莲种出净无尘,千古风流社里人。bái lián zhǒng chū jìng wú chén,qiān gǔ fēng liú shè lǐ rén。
禅律定知谁束缚,过溪沽酒见天真。chán lǜ dìng zhī shuí shù fù,guò xī gū jiǔ jiàn tiān zhēn。

东林寺二首

黄庭坚

胜地东林十八公,庐山千古一清风。shèng dì dōng lín shí bā gōng,lú shān qiān gǔ yī qīng fēng。
渊明岂是难拘束,正与白莲出处同。yuān míng qǐ shì nán jū shù,zhèng yǔ bái lián chū chù tóng。