古诗词

西禅听戴道士弹琴

黄庭坚

灵宫苍烟荫老柏,风吹霜空月生魄。líng gōng cāng yān yīn lǎo bǎi,fēng chuī shuāng kōng yuè shēng pò。
群鸟得巢寒夜静,市井收声虚室白。qún niǎo dé cháo hán yè jìng,shì jǐng shōu shēng xū shì bái。
少年抱琴为予来,乃是天台桃源未归客。shǎo nián bào qín wèi yǔ lái,nǎi shì tiān tái táo yuán wèi guī kè。
危冠匡坐如无傍,弄弦铿铿灯烛光。wēi guān kuāng zuò rú wú bàng,nòng xián kēng kēng dēng zhú guāng。
谁言伯牙绝弦钟期死,泰山峨峨水汤汤。shuí yán bó yá jué xián zhōng qī sǐ,tài shān é é shuǐ tāng tāng。
春天百鸟语撩乱,风荡杨花无畔岸。chūn tiān bǎi niǎo yǔ liāo luàn,fēng dàng yáng huā wú pàn àn。
微阴愁猿抱山木,玄冬孤鸿度云汉。wēi yīn chóu yuán bào shān mù,xuán dōng gū hóng dù yún hàn。
斧斤丁丁空谷樵,幽泉落涧夜萧萧。fǔ jīn dīng dīng kōng gǔ qiáo,yōu quán luò jiàn yè xiāo xiāo。
十二峰前巫峡雨,七八月后钱塘潮。shí èr fēng qián wū xiá yǔ,qī bā yuè hòu qián táng cháo。
孝子流离在中野,羁臣归来哭亡社。xiào zi liú lí zài zhōng yě,jī chén guī lái kū wáng shè。
空床思妇感蟏蛸,暮年遗老依桑柘。kōng chuáng sī fù gǎn xiāo shāo,mù nián yí lǎo yī sāng zhè。
人言此曲不堪听,我怜酷解写人情。rén yán cǐ qū bù kān tīng,wǒ lián kù jiě xiě rén qíng。
悲歌浩叹弦欲断,翻作恬淡雍容声。bēi gē hào tàn xián yù duàn,fān zuò tián dàn yōng róng shēng。
五弦横坐岩廊静,薰风南天厚民性。wǔ xián héng zuò yán láng jìng,xūn fēng nán tiān hòu mín xìng。
人言帝力何有哉,凤凰麒麟舞虞咏。rén yán dì lì hé yǒu zāi,fèng huáng qí lín wǔ yú yǒng。
我思五代如探汤,真人指挥定四方。wǒ sī wǔ dài rú tàn tāng,zhēn rén zhǐ huī dìng sì fāng。
昭陵仁心及虫蚁,百蛮九译觇天光。zhāo líng rén xīn jí chóng yǐ,bǎi mán jiǔ yì chān tiān guāng。
极知功高乐未称,谁能持此献乐正。jí zhī gōng gāo lè wèi chēng,shuí néng chí cǐ xiàn lè zhèng。
贱臣疏远安敢言,且欲空江寒滩静。jiàn chén shū yuǎn ān gǎn yán,qiě yù kōng jiāng hán tān jìng。
渔艇幽人知我心悠哉,更作严陵在钓台。yú tǐng yōu rén zhī wǒ xīn yōu zāi,gèng zuò yán líng zài diào tái。
吾知之矣师且止,安得长竿入手来。wú zhī zhī yǐ shī qiě zhǐ,ān dé zhǎng gān rù shǒu lái。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

有怀半山老人再次韵二首

黄庭坚

啜羹不如放麑,乐羊终愧巴西。chuài gēng bù rú fàng ní,lè yáng zhōng kuì bā xī。
欲问老翁归处,帝乡无路云迷。yù wèn lǎo wēng guī chù,dì xiāng wú lù yún mí。

题郑防画夹五首

黄庭坚

惠崇烟雨归雁,坐我潇湘洞庭。huì chóng yān yǔ guī yàn,zuò wǒ xiāo xiāng dòng tíng。
欲唤扁舟归去,故人言是丹青。yù huàn biǎn zhōu guī qù,gù rén yán shì dān qīng。

题郑防画夹五首

黄庭坚

能作山川远势,白头惟有郭熙。néng zuò shān chuān yuǎn shì,bái tóu wéi yǒu guō xī。
欲写李成骤雨,惜无六幅鹅溪。yù xiě lǐ chéng zhòu yǔ,xī wú liù fú é xī。

题郑防画夹五首

黄庭坚

徐生脱水双鱼,吹沫相看晚图。xú shēng tuō shuǐ shuāng yú,chuī mò xiāng kàn wǎn tú。
老矣个中得计,作书远寄江湖。lǎo yǐ gè zhōng dé jì,zuò shū yuǎn jì jiāng hú。

题郑防画夹五首

黄庭坚

折苇枯荷共晚,红榴苦竹同时。zhé wěi kū hé gòng wǎn,hóng liú kǔ zhú tóng shí。
睡鸭不知飘雪,寒雀四顾风枝。shuì yā bù zhī piāo xuě,hán què sì gù fēng zhī。

题郑防画夹五首

黄庭坚

子母猿号槲叶,山南山北危机。zi mǔ yuán hào hú yè,shān nán shān běi wēi jī。
世故谁能樗里,彀中皆是由基。shì gù shuí néng chū lǐ,gòu zhōng jiē shì yóu jī。

题刘将军鹅

黄庭坚

箭羽不沾春水,籀文时印平沙。jiàn yǔ bù zhān chūn shuǐ,zhòu wén shí yìn píng shā。
想见山阴书罢,举群驱向王家。xiǎng jiàn shān yīn shū bà,jǔ qún qū xiàng wáng jiā。

寂住阁

黄庭坚

庄周梦为胡蝶,胡蝶不知庄周。zhuāng zhōu mèng wèi hú dié,hú dié bù zhī zhuāng zhōu。
当处出生随意,急流水上不流。dāng chù chū shēng suí yì,jí liú shuǐ shàng bù liú。

深明阁

黄庭坚

象踏恒河彻底,日行阎浮破冥。xiàng tà héng hé chè dǐ,rì xíng yán fú pò míng。
若问深明宗旨,风花时度窗棂。ruò wèn shēn míng zōng zhǐ,fēng huā shí dù chuāng líng。

次韵石七三六言七首

黄庭坚

从来不似一物,妄欲贯穿九流。cóng lái bù shì yī wù,wàng yù guàn chuān jiǔ liú。
骨硬非黄閤相,眼青见白蘋洲。gǔ yìng fēi huáng gé xiāng,yǎn qīng jiàn bái píng zhōu。

次韵石七三六言七首

黄庭坚

生涯一九节筇,老境五十六翁。shēng yá yī jiǔ jié qióng,lǎo jìng wǔ shí liù wēng。
不堪上补黼黻,但可归教儿童。bù kān shàng bǔ fǔ fú,dàn kě guī jiào ér tóng。

次韵石七三六言七首

黄庭坚

万里草荒先垄,六年虫蠹群经。wàn lǐ cǎo huāng xiān lǒng,liù nián chóng dù qún jīng。
老喜宽恩放去,心似惊波不停。lǎo xǐ kuān ēn fàng qù,xīn shì jīng bō bù tíng。

次韵石七三六言七首

黄庭坚

为君试讲古学,此事可笺天公。wèi jūn shì jiǎng gǔ xué,cǐ shì kě jiān tiān gōng。
君看花梢朝露,何如松上霜风。jūn kàn huā shāo cháo lù,hé rú sōng shàng shuāng fēng。

次韵石七三六言七首

黄庭坚

幽州已投斧柯,崇山更用忧何。yōu zhōu yǐ tóu fǔ kē,chóng shān gèng yòng yōu hé。
且喜龚邹冠豸,又闻张董上坡。qiě xǐ gōng zōu guān zhì,yòu wén zhāng dǒng shàng pō。

次韵石七三六言七首

黄庭坚

看著庄周枯槁,化为胡蝶翾轻。kàn zhù zhuāng zhōu kū gǎo,huà wèi hú dié xuān qīng。
人见穿花入柳,谁知有体无情。rén jiàn chuān huā rù liǔ,shuí zhī yǒu tǐ wú qíng。