古诗词

西禅听戴道士弹琴

黄庭坚

灵宫苍烟荫老柏,风吹霜空月生魄。líng gōng cāng yān yīn lǎo bǎi,fēng chuī shuāng kōng yuè shēng pò。
群鸟得巢寒夜静,市井收声虚室白。qún niǎo dé cháo hán yè jìng,shì jǐng shōu shēng xū shì bái。
少年抱琴为予来,乃是天台桃源未归客。shǎo nián bào qín wèi yǔ lái,nǎi shì tiān tái táo yuán wèi guī kè。
危冠匡坐如无傍,弄弦铿铿灯烛光。wēi guān kuāng zuò rú wú bàng,nòng xián kēng kēng dēng zhú guāng。
谁言伯牙绝弦钟期死,泰山峨峨水汤汤。shuí yán bó yá jué xián zhōng qī sǐ,tài shān é é shuǐ tāng tāng。
春天百鸟语撩乱,风荡杨花无畔岸。chūn tiān bǎi niǎo yǔ liāo luàn,fēng dàng yáng huā wú pàn àn。
微阴愁猿抱山木,玄冬孤鸿度云汉。wēi yīn chóu yuán bào shān mù,xuán dōng gū hóng dù yún hàn。
斧斤丁丁空谷樵,幽泉落涧夜萧萧。fǔ jīn dīng dīng kōng gǔ qiáo,yōu quán luò jiàn yè xiāo xiāo。
十二峰前巫峡雨,七八月后钱塘潮。shí èr fēng qián wū xiá yǔ,qī bā yuè hòu qián táng cháo。
孝子流离在中野,羁臣归来哭亡社。xiào zi liú lí zài zhōng yě,jī chén guī lái kū wáng shè。
空床思妇感蟏蛸,暮年遗老依桑柘。kōng chuáng sī fù gǎn xiāo shāo,mù nián yí lǎo yī sāng zhè。
人言此曲不堪听,我怜酷解写人情。rén yán cǐ qū bù kān tīng,wǒ lián kù jiě xiě rén qíng。
悲歌浩叹弦欲断,翻作恬淡雍容声。bēi gē hào tàn xián yù duàn,fān zuò tián dàn yōng róng shēng。
五弦横坐岩廊静,薰风南天厚民性。wǔ xián héng zuò yán láng jìng,xūn fēng nán tiān hòu mín xìng。
人言帝力何有哉,凤凰麒麟舞虞咏。rén yán dì lì hé yǒu zāi,fèng huáng qí lín wǔ yú yǒng。
我思五代如探汤,真人指挥定四方。wǒ sī wǔ dài rú tàn tāng,zhēn rén zhǐ huī dìng sì fāng。
昭陵仁心及虫蚁,百蛮九译觇天光。zhāo líng rén xīn jí chóng yǐ,bǎi mán jiǔ yì chān tiān guāng。
极知功高乐未称,谁能持此献乐正。jí zhī gōng gāo lè wèi chēng,shuí néng chí cǐ xiàn lè zhèng。
贱臣疏远安敢言,且欲空江寒滩静。jiàn chén shū yuǎn ān gǎn yán,qiě yù kōng jiāng hán tān jìng。
渔艇幽人知我心悠哉,更作严陵在钓台。yú tǐng yōu rén zhī wǒ xīn yōu zāi,gèng zuò yán líng zài diào tái。
吾知之矣师且止,安得长竿入手来。wú zhī zhī yǐ shī qiě zhǐ,ān dé zhǎng gān rù shǒu lái。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

子瞻去岁春

黄庭坚

乐天名位聊相似,却是初无富贵心。lè tiān míng wèi liáo xiāng shì,què shì chū wú fù guì xīn。
只欠小蛮樊素在,我知造物爱公深。zhǐ qiàn xiǎo mán fán sù zài,wǒ zhī zào wù ài gōng shēn。

再次韵四首

黄庭坚

隆儒殿阁对横经,咫尺清都雨露零。lóng rú diàn gé duì héng jīng,zhǐ chǐ qīng dōu yǔ lù líng。
见说文星环北极,人间无路仰天庭。jiàn shuō wén xīng huán běi jí,rén jiān wú lù yǎng tiān tíng。

再次韵四首

黄庭坚

风棂倒影日光寒,尧日当中露正乾。fēng líng dào yǐng rì guāng hán,yáo rì dāng zhōng lù zhèng qián。
殿上给扶鸣汉履,螭头簪笔见秦冠。diàn shàng gěi fú míng hàn lǚ,chī tóu zān bǐ jiàn qín guān。

再次韵四首

黄庭坚

万国归心天不言,诸儒争席异临轩。wàn guó guī xīn tiān bù yán,zhū rú zhēng xí yì lín xuān。
圣功典学形歌颂,更觉曹刘不足吞。shèng gōng diǎn xué xíng gē sòng,gèng jué cáo liú bù zú tūn。

再次韵四首

黄庭坚

延和西路古槐阴,不隔朝宗夙夜心。yán hé xī lù gǔ huái yīn,bù gé cháo zōng sù yè xīn。
公有胸中五色线,平生补衮用功深。gōng yǒu xiōng zhōng wǔ sè xiàn,píng shēng bǔ gǔn yòng gōng shēn。

题郭熙山水扇

黄庭坚

郭熙虽老眼犹明,便面江山取意成。guō xī suī lǎo yǎn yóu míng,biàn miàn jiāng shān qǔ yì chéng。
一段风烟且千里,解如明月逐人行。yī duàn fēng yān qiě qiān lǐ,jiě rú míng yuè zhú rén xíng。

题惠崇画扇

黄庭坚

惠崇笔下开江面,万里晴波向落晖。huì chóng bǐ xià kāi jiāng miàn,wàn lǐ qíng bō xiàng luò huī。
梅影横斜人不见,鸳鸯相对浴红衣。méi yǐng héng xié rén bù jiàn,yuān yāng xiāng duì yù hóng yī。

戏题小雀捕飞虫画扇

黄庭坚

小虫心在一啄间,得失与世同轻重。xiǎo chóng xīn zài yī zhuó jiān,dé shī yǔ shì tóng qīng zhòng。
丹青妙处不可传,轮扁斫轮如此用。dān qīng miào chù bù kě chuán,lún biǎn zhuó lún rú cǐ yòng。

题画孔雀

黄庭坚

桄榔暗天蕉叶长,终露文章婴世网。guāng láng àn tiān jiāo yè zhǎng,zhōng lù wén zhāng yīng shì wǎng。
故山桂子落秋风,无因雌雄青云上。gù shān guì zi luò qiū fēng,wú yīn cí xióng qīng yún shàng。

睡鸭

黄庭坚

山鸡照影空自爱,孤鸾舞镜不作双。shān jī zhào yǐng kōng zì ài,gū luán wǔ jìng bù zuò shuāng。
天下真成长会合,两凫相倚睡秋江。tiān xià zhēn chéng zhǎng huì hé,liǎng fú xiāng yǐ shuì qiū jiāng。

小鸭

黄庭坚

小鸭看从笔下生,幻法生机全得妙。xiǎo yā kàn cóng bǐ xià shēng,huàn fǎ shēng jī quán dé miào。
自知力小畏沧波,睡起晴沙依晚照。zì zhī lì xiǎo wèi cāng bō,shuì qǐ qíng shā yī wǎn zhào。

题刘将军雁二首

黄庭坚

滕王蛱蝶双穿花,东丹胡马喷胡沙。téng wáng jiá dié shuāng chuān huā,dōng dān hú mǎ pēn hú shā。
祁连将军一笔雁,生不并世俱名家。qí lián jiāng jūn yī bǐ yàn,shēng bù bìng shì jù míng jiā。

题刘将军雁二首

黄庭坚

将军一矢万人看,雪洒晴空碎羽翰。jiāng jūn yī shǐ wàn rén kàn,xuě sǎ qíng kōng suì yǔ hàn。
乞与失群沙宿雁,笔间千顷暮江寒。qǐ yǔ shī qún shā sù yàn,bǐ jiān qiān qǐng mù jiāng hán。

题晁以道雪雁图

黄庭坚

飞雪洒芦如银箭,前雁惊飞后回眄。fēi xuě sǎ lú rú yín jiàn,qián yàn jīng fēi hòu huí miǎn。
凭谁说与谢玄晖,莫道澄湖静如练。píng shuí shuō yǔ xiè xuán huī,mò dào chéng hú jìng rú liàn。

往岁过广陵值早春尝作诗云春风十里珠帘卷仿佛三生杜牧之红药梢头初茧栗扬州风物鬓成丝

黄庭坚

淮南二十四桥月,马上时时梦见之。huái nán èr shí sì qiáo yuè,mǎ shàng shí shí mèng jiàn zhī。
想得扬州醉年少,正围红袖写乌丝。xiǎng dé yáng zhōu zuì nián shǎo,zhèng wéi hóng xiù xiě wū sī。