古诗词

西禅听戴道士弹琴

黄庭坚

灵宫苍烟荫老柏,风吹霜空月生魄。líng gōng cāng yān yīn lǎo bǎi,fēng chuī shuāng kōng yuè shēng pò。
群鸟得巢寒夜静,市井收声虚室白。qún niǎo dé cháo hán yè jìng,shì jǐng shōu shēng xū shì bái。
少年抱琴为予来,乃是天台桃源未归客。shǎo nián bào qín wèi yǔ lái,nǎi shì tiān tái táo yuán wèi guī kè。
危冠匡坐如无傍,弄弦铿铿灯烛光。wēi guān kuāng zuò rú wú bàng,nòng xián kēng kēng dēng zhú guāng。
谁言伯牙绝弦钟期死,泰山峨峨水汤汤。shuí yán bó yá jué xián zhōng qī sǐ,tài shān é é shuǐ tāng tāng。
春天百鸟语撩乱,风荡杨花无畔岸。chūn tiān bǎi niǎo yǔ liāo luàn,fēng dàng yáng huā wú pàn àn。
微阴愁猿抱山木,玄冬孤鸿度云汉。wēi yīn chóu yuán bào shān mù,xuán dōng gū hóng dù yún hàn。
斧斤丁丁空谷樵,幽泉落涧夜萧萧。fǔ jīn dīng dīng kōng gǔ qiáo,yōu quán luò jiàn yè xiāo xiāo。
十二峰前巫峡雨,七八月后钱塘潮。shí èr fēng qián wū xiá yǔ,qī bā yuè hòu qián táng cháo。
孝子流离在中野,羁臣归来哭亡社。xiào zi liú lí zài zhōng yě,jī chén guī lái kū wáng shè。
空床思妇感蟏蛸,暮年遗老依桑柘。kōng chuáng sī fù gǎn xiāo shāo,mù nián yí lǎo yī sāng zhè。
人言此曲不堪听,我怜酷解写人情。rén yán cǐ qū bù kān tīng,wǒ lián kù jiě xiě rén qíng。
悲歌浩叹弦欲断,翻作恬淡雍容声。bēi gē hào tàn xián yù duàn,fān zuò tián dàn yōng róng shēng。
五弦横坐岩廊静,薰风南天厚民性。wǔ xián héng zuò yán láng jìng,xūn fēng nán tiān hòu mín xìng。
人言帝力何有哉,凤凰麒麟舞虞咏。rén yán dì lì hé yǒu zāi,fèng huáng qí lín wǔ yú yǒng。
我思五代如探汤,真人指挥定四方。wǒ sī wǔ dài rú tàn tāng,zhēn rén zhǐ huī dìng sì fāng。
昭陵仁心及虫蚁,百蛮九译觇天光。zhāo líng rén xīn jí chóng yǐ,bǎi mán jiǔ yì chān tiān guāng。
极知功高乐未称,谁能持此献乐正。jí zhī gōng gāo lè wèi chēng,shuí néng chí cǐ xiàn lè zhèng。
贱臣疏远安敢言,且欲空江寒滩静。jiàn chén shū yuǎn ān gǎn yán,qiě yù kōng jiāng hán tān jìng。
渔艇幽人知我心悠哉,更作严陵在钓台。yú tǐng yōu rén zhī wǒ xīn yōu zāi,gèng zuò yán líng zài diào tái。
吾知之矣师且止,安得长竿入手来。wú zhī zhī yǐ shī qiě zhǐ,ān dé zhǎng gān rù shǒu lái。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

咏伯时画冯奉世所获大宛象龙图

黄庭坚

上党良家子,挽强如屈肘。shàng dǎng liáng jiā zi,wǎn qiáng rú qū zhǒu。
三十学春秋,岂为莎车首。sān shí xué chūn qiū,qǐ wèi shā chē shǒu。
谁言冯光禄,不如甘延寿。shuí yán féng guāng lù,bù rú gān yán shòu。
虽无千户封,乃得六龙友。suī wú qiān hù fēng,nǎi dé liù lóng yǒu。

次韵子瞻子由题憩寂图二首

黄庭坚

松寒风雨石骨瘦,法窟寂寥僧定时。sōng hán fēng yǔ shí gǔ shòu,fǎ kū jì liáo sēng dìng shí。
李侯有句不肯吐,淡墨写出无声诗。lǐ hóu yǒu jù bù kěn tǔ,dàn mò xiě chū wú shēng shī。

次韵子瞻子由题憩寂图二首

黄庭坚

龙眠不似虎头痴,笔妙天机可并时。lóng mián bù shì hǔ tóu chī,bǐ miào tiān jī kě bìng shí。
苏仙漱墨作苍石,应解种花开此诗。sū xiān shù mò zuò cāng shí,yīng jiě zhǒng huā kāi cǐ shī。

次韵答曹子方杂言

黄庭坚

酺池寺,汤饼一斋盂,曲肱懒著书。pú chí sì,tāng bǐng yī zhāi yú,qū gōng lǎn zhù shū。
骑马天津看逝水,满船风月忆江湖。qí mǎ tiān jīn kàn shì shuǐ,mǎn chuán fēng yuè yì jiāng hú。
往时尽醉冷卿酒,侍儿琵琶春风手。wǎng shí jǐn zuì lěng qīng jiǔ,shì ér pí pá chūn fēng shǒu。
竹间一夜鸟声春,明朝醉起雪塞门。zhú jiān yī yè niǎo shēng chūn,míng cháo zuì qǐ xuě sāi mén。
当年闻说冷卿客,黄须邺下曹将军。dāng nián wén shuō lěng qīng kè,huáng xū yè xià cáo jiāng jūn。
挽弓石八不好武,读书卧看三峰云。wǎn gōng shí bā bù hǎo wǔ,dú shū wò kàn sān fēng yún。
谁怜相逢十载后,釜里生鱼甑生尘。shuí lián xiāng féng shí zài hòu,fǔ lǐ shēng yú zèng shēng chén。
冷卿白首大官寺,樽前不复如花人。lěng qīng bái shǒu dà guān sì,zūn qián bù fù rú huā rén。
曹将军,江湖之上可相忘,舂锄对立鸳鸯双。cáo jiāng jūn,jiāng hú zhī shàng kě xiāng wàng,chōng chú duì lì yuān yāng shuāng。
无机与游不乱行,何时解缨濯沧浪。wú jī yǔ yóu bù luàn xíng,hé shí jiě yīng zhuó cāng làng。
唤取张侯来平章,烹茶煮饼坐僧房。huàn qǔ zhāng hóu lái píng zhāng,pēng chá zhǔ bǐng zuò sēng fáng。

次韵子瞻和王子立风雨败书屋有感

黄庭坚

妇翁不可挝,王郎非娇客。fù wēng bù kě wō,wáng láng fēi jiāo kè。
十年为从学,苦淡共堙厄。shí nián wèi cóng xué,kǔ dàn gòng yīn è。
燕雀嗤鸿渐,犬羊睨麟获。yàn què chī hóng jiàn,quǎn yáng nì lín huò。
遇逢泾渭分,昨梦春冰释。yù féng jīng wèi fēn,zuó mèng chūn bīng shì。
平生五车书,才吐二三策。píng shēng wǔ chē shū,cái tǔ èr sān cè。
已作谤薰天,金朱果何益。yǐ zuò bàng xūn tiān,jīn zhū guǒ hé yì。
君穷一窗下,风雨更削迹。jūn qióng yī chuāng xià,fēng yǔ gèng xuē jì。
诗工知学进,词苦见意迫。shī gōng zhī xué jìn,cí kǔ jiàn yì pò。
俗情傲秦赘,妇舍不暖席。sú qíng ào qín zhuì,fù shě bù nuǎn xí。
南冶从东家,不闻被嘲剧。nán yě cóng dōng jiā,bù wén bèi cháo jù。
师儒并世难,日月过箭疾。shī rú bìng shì nán,rì yuè guò jiàn jí。
公今未有田,把笔耕六籍。gōng jīn wèi yǒu tián,bǎ bǐ gēng liù jí。

戏答俞清老道人寒夜三首

黄庭坚

索索叶自雨,月寒遥夜阑。suǒ suǒ yè zì yǔ,yuè hán yáo yè lán。
马嘶车铎鸣,群动不遑安。mǎ sī chē duó míng,qún dòng bù huáng ān。
有人梦超俗,去发脱儒冠。yǒu rén mèng chāo sú,qù fā tuō rú guān。
平明视清镜,正尔良独难。píng míng shì qīng jìng,zhèng ěr liáng dú nán。

戏答俞清老道人寒夜三首

黄庭坚

闻道一稊米,出身缚簪缨。wén dào yī tí mǐ,chū shēn fù zān yīng。
怀我伐木友,寒衾梦丁丁。huái wǒ fá mù yǒu,hán qīn mèng dīng dīng。
富贵但如此,百年半曲肱。fù guì dàn rú cǐ,bǎi nián bàn qū gōng。
早晚相随去,松根有茯苓。zǎo wǎn xiāng suí qù,sōng gēn yǒu fú líng。

戏答俞清老道人寒夜三首

黄庭坚

牧羊金华山,早通玉帝籍。mù yáng jīn huá shān,zǎo tōng yù dì jí。
至今风低草,??见白石。zhì jīn fēng dī cǎo,jí jí jiàn bái shí。
金华风烟下,亦有君履迹。jīn huá fēng yān xià,yì yǒu jūn lǚ jì。
何为红尘里,颔须欲雪白。hé wèi hóng chén lǐ,hàn xū yù xuě bái。

秘书省冬夜宿直寄怀李德素

黄庭坚

曲肱惊梦寒,皎皎入牖下。qū gōng jīng mèng hán,jiǎo jiǎo rù yǒu xià。
出门问何祥,岑寂省中夜。chū mén wèn hé xiáng,cén jì shěng zhōng yè。
姮娥携青女,一笑粲万瓦。héng é xié qīng nǚ,yī xiào càn wàn wǎ。
怀我金玉人,幽独秉大雅。huái wǒ jīn yù rén,yōu dú bǐng dà yǎ。
古来绝朱弦,盖为知音者。gǔ lái jué zhū xián,gài wèi zhī yīn zhě。
同床有不察,而况子在野。tóng chuáng yǒu bù chá,ér kuàng zi zài yě。
独立占少微,长怀何由写。dú lì zhàn shǎo wēi,zhǎng huái hé yóu xiě。

次韵答秦少章乞酒

黄庭坚

朝事鞍马早,吏曹文墨拘。cháo shì ān mǎ zǎo,lì cáo wén mò jū。
初无尺寸补,但于朋友疏。chū wú chǐ cùn bǔ,dàn yú péng yǒu shū。
岂如箪瓢子,卧起一床书。qǐ rú dān piáo zi,wò qǐ yī chuáng shū。
炙背道尧舜,雪屋相与娱。zhì bèi dào yáo shùn,xuě wū xiāng yǔ yú。
步出城东门,野鸟吟废墟。bù chū chéng dōng mén,yě niǎo yín fèi xū。
颇知富贵事,势穷心亦舒。pǒ zhī fù guì shì,shì qióng xīn yì shū。
诗来献穷状,水饼嚼冰蔬。shī lái xiàn qióng zhuàng,shuǐ bǐng jué bīng shū。
斗酒得醉否,枵腹如瓠壶。dòu jiǔ dé zuì fǒu,xiāo fù rú hù hú。
亦可召西舍,侯嬴非博徒。yì kě zhào xī shě,hóu yíng fēi bó tú。

颐轩诗六首

黄庭坚

金石不随波,松竹知岁寒。jīn shí bù suí bō,sōng zhú zhī suì hán。
冥此芸芸境,回向自心观。míng cǐ yún yún jìng,huí xiàng zì xīn guān。

颐轩诗六首

黄庭坚

知足是灵龟,无厌乃朵颐。zhī zú shì líng guī,wú yàn nǎi duǒ yí。
虚心万物表,寒暑自四时。xū xīn wàn wù biǎo,hán shǔ zì sì shí。

颐轩诗六首

黄庭坚

无外一精明,六合同出自。wú wài yī jīng míng,liù hé tóng chū zì。
公能知本源,佛亦不相似。gōng néng zhī běn yuán,fú yì bù xiāng shì。

颐轩诗六首

黄庭坚

辱莫辱多欲,乐莫乐无求。rǔ mò rǔ duō yù,lè mò lè wú qiú。
人生强学耳,万古一东流。rén shēng qiáng xué ěr,wàn gǔ yī dōng liú。

颐轩诗六首

黄庭坚

枢机要发迟,饮食戒味厚。shū jī yào fā chí,yǐn shí jiè wèi hòu。
渔人溺于波,君子溺于口。yú rén nì yú bō,jūn zi nì yú kǒu。